Chương 251: Vạn Kiếm Triều Tông
Tổ trạch Tịch gia, cả người Tịch Tổ chấn động nhìn lên bầu trời, tuy rằng trước đây hắn cảm ứng được Tịch Thiên Dạ rất đáng sợ, từng luồng uy hiếp như có như không làm hắn không thoải mái, nhưng hắn không nghĩ tới, Tịch Thiên Dạ lại đáng sợ đến mức độ như vậy.
Tôn giả tầng thứ năm, tu vi như vậy đã được xem là cường giả trong cấp bậc tôn giả, nhưng lại bị Tịch Thiên Dạ một quyền đánh bay 10 vạn trượng.
"Cùng tiến lên, đừng cho hắn có cơ hội."
Mọi người cũng phát hiện Tịch Thiên Dạ mạnh mẽ ngoài dự đoán của bọn họ, đã đạt đến trình độ kinh khủng.
Không dám cho Tịch Thiên Dạ có cơ hội thở dốc, rất nhiều người đồng loạt ra tay vây công, liên thủ trấn áp hắn.
Ầm ầm!
Toàn bộ thành Lô Hề triệt để nổ tung, ba mươi, bốn mươi vị tôn giả cùng lúc phóng lên trời, từng luồng khí tức đáng sợ điên cuồng tản ra trên bầu trời, bao phủ toàn bộ thành Lô Hề.
Dân chúng thành Lô Hề chưa từng gặp qua tình cảnh hùng vĩ như vậy, đừng nói nhiều tôn giả cùng lúc ra tay, ngày thường cũng chưa chắc gặp được một vị tôn giả. Trong quan niệm của dân chúng thành Lô Hề, tu sĩ thiên cảnh chính là nhân vật mạnh mẽ nhất.
Mà tôn giả từ khắp nơi đến dự dự tiệc quận Thủ phủ, lúc này đã có ít nhất một nửa trong số đó ra tay.
Khí thế khủng bố tràn ngập toàn thành, từng đạo công kích kinh khủng va chạm trên không trung, dường như đang xảy ra một trận chiến quy mô lớn vây.
Nhưng mà sự thực là, chỉ vẻn vẹn vây công một thiếu niên mà thôi.
"Đến hay lắm! Kiếm của ta, đã rất lâu không có uống máu."
"Kiếm đến!"
Tịch Thiên Dạ chậm rãi đưa tay ra, sau một khắc, một ánh kiếm rực rỡ từ trong ống tay áo bay ra, ngoan ngoãn rơi vào trong tay hắn, chính là Quân vương kiếm.
Kiếm này vừa ra, lập tức cộng hưởng cùng pháp tắc, đế uy nhanh chóng khuếch tán trên bầu trời, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn thành.
Tu sĩ trong thành bỗng nhiên phát hiện, trên bầu trời ngàn trượng, có một luồng đế uy đang chầm rãi thức tỉnh. Dường như vạn kiếm chi hoàng giáng lâm nhân gian, Tất cả trường kiếm trong thành Lô Hề đều rung động, tiếng reo rắt không ngừng vang lên, âm thanh vang vọng khắp các ngõ ngách.
"Vạn kiếm triều tông!"
Trong thành có lão nhân kinh hãi lên tiếng, cả người run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Đây không phải vạn kiếm triều tông trong truyền thuyết sao!
"Giết!"
Tịch Thiên Dạ vung kiếm ra, ánh kiếm xuyên thủng trời cao, thẳng tới chín tầng mây, không chút dấu hiệu nào, hai tên tôn giả đang lở lững giữa bầu trời đột nhiên bị chém thành hai nửa. Một tên tôn giả tầng thứ năm, một tên tôn giả tầng thứ ba, dĩ nhiên không có chút sức chống cự nào, trực tiếp bị giết chết.
Tất cả mọi người đều không ngờ Tịch Thiên Dạ hung hãn như vậy, một ít tôn giả có tu vi thấp cũng bị dọa sợ, dồn dập lùi lại không dám đứng quá gần hắn.
Chỉ có một ít tôn giả cảnh tầng thứ sáu, tầng thứ bảy mới dám tiếp tục vây công Tịch Thiên Dạ.
"Đáng ghét, vì sao kiếm của ta không nghe sự điều khiển của ta a..."
Một tên tôn giả tầng thứ sáu huy động toàn bộ sức mạnh, một kiếm chém về phía Tịch Thiên Dạ, nhưng ở thời khắc mấu chốt hắn mới phát hiện kiếm trong tay mình lại không bị mình khống chế, cả thanh kiếm rung động không ngừng, sức mạnh được gia trì trên thân kiếm gần như bị biến mất một nửa.
Nguyên bản một kích toàn lực, kinh động thiên hạ, kết quả sau khi chém ra, lại như một cây bông gòn mềm nhũn, căn bản không có lực sát thương gì, đã thế còn bị Tịch Thiên Dạ trở tay một kiếm chém chết, đế kiếm tung hoành, trong nháy mắt chặt đứt toàn bộ sinh cơ của một tên tôn giả cảnh tầng thứ sáu.
"Kiếm của hắn có gì đó quái lạ, mọi người đừng sử dụng kiếm, dùng tay chân, hoặc là tấn công từ xa."
Rốt cuộc có người phát hiện Quân vương kiếm trong tay Tịch Thiên Dạ không tầm thường, dồn dập cất kiếm trong tay đi, không dám tiếp tục sử dụng kiếm đi công kích Tịch Thiên Dạ.
"Mọi người cùng ra tay, tập hợp lực lượng, ta không tin giết không chết hắn."
Thái thượng trưởng lão của Tần gia Nam Hải sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không ngờ, Tịch Thiên Dạ sẽ cường hãn đến mức độ như vậy. Mà hắn chính là một trong mấy vị tôn giả đỉnh cao tham dự tiệc rượu lần này, cùng Tịch Thiên Dạ giao thủ mấy lần, vậy mà không chỉ không có chiếm được tiện nghi, mà hắn còn bị Tịch Thiên Dạ áp chế.
Hắn chưa bao giờ thấy một người trẻ tuổi đáng sợ đến như thế, quả thực khiến người người kinh sợ.
"Hắn nhất định phải chết, mọi người cùng ra tay."
Tịch Thiên Dạ càng hung hãn càng khiến cho mọi người muốn giết chết hắn, chỉ có giết chết hắn, ngày sau mới có thể an ổn vô tư.
Ba mươi, bốn mươi tên tôn giả cùng ra tay, trong nháy mắt bộc phát ra công kích đáng sợ tột cùng, che ngợp bầu trời, bao phủ bốn phương tám hướng, căn bản không có chỗ để tránh né, nếu đổi thành bất kỳ một tên tôn giả nào đến đây cũng chỉ có một con đường chết.
Cho dù là tuyệt thế đại tôn! đối mặt với công kích đáng sợ như thế cũng không dám trực tiếp đón đỡ.
Tịch Thiên Dạ ánh mắt lạnh lẽo, tóc dài bay lượn theo gió, đối mắt với vô tận công kích như vậy, hắn giống như con thuyền cô độc giữa biễn lớn.
"Giáp đến!"
Hắn quát nhẹ một tiếng, sau một khắc, từ trong hư không hiện lên từng tia hào quang bảy màu vờn quanh người hắn, từng mãnh vỡ áo giáp không ngừng xuất hiện, sau đó tự động kề sát người Tịch Thiên Dạ.
Trong khoảnh khắc, một bộ chiến giáp đen nhánh xuất hiện trên người Tịch Thiên Dạ.
Không có bất kỳ sơ hở, không có bất kỳ điểm yếu, dường như từ khi sinh ra nó vốn dĩ đã như vậy.
Chiến giáp này mặc dù không phải đệ nhất phòng ngự tiên giáp đã từng uy chấn tiên giới, nhưng nó vẫn có sức phòng ngự kinh người.
Ầm ầm ầm!
Mấy chục tên tôn giả cùng lúc ra tay, hỏa lực điên cuồng va chạm trên người Tịch Thiên Dạ, dường như đạn hạt nhân nổ tung vậy, một đóa mây hình nấm phóng lên trời, bao phủ toàn bộ thiên địa.
Nếu không phải chiến đấu diễn ra ở trên bầu trời, sợ là thành Lô Hề đã bị san thành bình địa từ lâu rồi.
"Rốt cuộc cũng chết."
Một vị tôn giả thở phào nhẹ nhõm, công kích đáng sợ như thế, cho dù cặn bã cũng không còn.
Không chỉ có hắn nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, bụi mù tản đi, mọi người ngạc nhiên phát hiện, bóng người kia vẫn đứng ở trên chín tầng trời, vẫn kiên cường như thế, vẫn ngạo nghễ như vậy, dường như đợt công kích vừa rồi không nhằm vào hắn vậy.
"Hắn không chết...!"
" Không thể nào!"
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt của mình, nhiều tôn giả cùng đánh ra một đòn toàn lực, cho dù đại tôn đón đỡ cũng bị thương không nhẹ a.
Không đến đại tôn, căn bản không thể ngăn trở công kích cấp độ này.
"Gà đất chó sành mà thôi, thật sự cho rằng nhiều người là hữu dụng sao, quá ngây thơ."
Tịch Thiên Dạ cười lạnh, cả người hắn được bao phủ bởi hào quang bảy màu, bóng dáng mơ hồ, như có như không, dường như hắn đang đứng ở một thế giới khác.
Hắn có Vô gian chiến giáp, lại đạt đến tiểu thành Hậu Thổ linh thể, một đám gà đất chó sành tôn giả liên hợp lại một đòn, đừng nói là giết chết hắn, gãi ngữa cho hắn còn không đủ.
Nói đến mấy chục vị tôn giả liên thủ một đòn, khí thế kinh thiên, nhưng trên thực tế, uy lực không bằng một phần mười đại tôn.
Một đòn của Đại tôn, nếu ra tay toàn lực có thể chém phá không gian, mà ba mươi, bốn mươi tên tôn giả tầm thường, dù mệt chết cũng không thể lay động được không gian.
"Các vị, có qua có lại a. Mấy chục mệnh tôn giả, không biết có thể làm kinh sợ những kẻ có lòng dạ khó lường hay không. Rồi sẽ có một ngày, các ngươi sẽ biết, không phải ai đều có trêu chọc ta, hoặc là người nhà của ta."
Tịch Thiên Dạ cầm Quân vương kiếm trong tay, người mặc vô gian giáp, Vạn lý lôi dực đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, sấm sét đan dệt, sau một khắc cả người hắn biến mất tại chỗ.
Trang 127# 1