Chương 258: Một Quyền Lật Trời
Tịch Thiên Dạ đánh giết hơn ba mươi tên Tôn Giả, lực lượng đã cạn kiệt cả rồi.
Giết Tôn giả phổ thông thì không tốn sức chút nào cả, nhưng muốn giết Tôn giả đỉnh phong thì hắn phải tiêu hao một thành lực lường, sau khi giết chết sáu tên Tôn giả đỉnh phong thì lực lượng trong cơ thể hắn không còn đến hai thành.
Dù sao sự tiêu hao khi thi triển Thanh Liên Kiếm Ca quá lớn, cho dù thứ hắn tu luyện là Thái Thượng Trường Sinh Quyết, chân nguyên trong cơ thể gấp trăm lần Tôn giả phổ thông, tốc độ khôi phục cũng rất cao, nhưng lượng chân nguyên bị tiêu hao điên cuồng như vậy cũng muốn vắt khô hắn rồi.
Nhưng chân nguyên hết thì không phải là hắn sẽ mất năng lực chiến đấu.
Chỉ thấy là sau khi Tịch Thiên Dạ vừa dứt lời, một giây sau thì toàn bộ thiên địa trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Quỷ phong vô cùng hung ác kia mang theo âm khí âm u của oán quỷ, những con yêu ma quỷ quái hư hư ảo ảo... Trong thời khắc đó toàn bộ trở nên bất động, giống như thời gian đông cứng lại, dường như đang đóng băng ở lúc một giây trước.
Một đạo kim quang chói mắt theo trên bầu trời sáng lên, như cùng một mặt trời trong nháy mắt bao phủ lại toàn bộ Lô Hề quận thành.
Chỉ thấy trên bầu trời, một con Kim Ô mỹ lệ xuất hiện trên bầu trời, đôi cánh dang ra như đang muốn bay lượn.
Con Kim Ô kia chỉ to chừng quả đấm mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua thì đã to lớn đến mức muốn một thân che trời.
"Cửu Dương chi hỏa, thiêu tẫn thương khung."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên bầu trời, một giây sau con Kim Ô đó ngửa mặt lên trời gáy lên một tiếng dài dằng dặc, ánh sáng nóng rực bao phủ cả bầu trời.
Con quỷ phong mà Nguyên Trấn Ngục Đồ huyễn hóa ra giống như tuyết gặp nhiệt độ, tan biến trong nháy mắt, hóa thành hư không. Những con yêu ma quỷ quái, oan hồn Lệ Quỷ kia từng con hoảng sợ tới cực điểm, chạy loạn tứ phương, nhưng chạy đâu cho hết nắng, những ánh nắng ấy tỏa ra bao phủ cả một vùng trời, bình thường chạm vào một chút thôi thì trên thân thể liền nhiễm phải một ngọn lửa màu vàng rồi bùng cháy một cách điên cuồng không cách nào dập tắt được.
Chỉ trong tích tắc thôi, tất cả ma quỷ đã bốc hơi hoàn toàn.
Võ Vương hơi sững sờ, nằm mơ cũng không ngờ rằng lực lượng của Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ sẽ bị Tịch Thiên Dạ công phá trong nháy mắt.
Đây chính là bảo vật của Thánh đạo, Pháp Tắc Chi Khí a.
Ẩn giấu lực lượng pháp tắc khó lường nhất của thế giới, đừng nói Tịch Thiên Dạ, dù cho Đại Tôn đến đây cũng không thể phá giải Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ nhẹ nhàng như thế được.
"Thương thiên hậu thổ, đại địa chi linh, hợp ở thân ta."
Một luồng khí tức cổ xưa hùng hậu phát tán ra từ trên người Tịch Thiên Dạ, một tầng lại một tầng lực lượng hùng hậu phát tán ra, phảng phất những lực lượng này muốn bao trùm cả thiên địa.
Trong cõi u minh giống như đang sinh ra sự cảm ứng gì đó, chỉ thấy toàn bộ đại địa của Lô Hề quận thành đều hóa thành màu vàng, bùn đất giống như được chế tạo từ hoàng kim, một ánh sáng vàng óng ánh bốc hơi ra từ sâu trong lòng đất, sau đó bay lên bầu trời, giống như con yến về tổ, hải nạp bách xuyên, toàn bộ hội tụ lại trên người Tịch Thiên Dạ.
Chỉ thấy đột nhiên khí tức trên người Tịch Thiên Dạ trở nên lớn mạnh gấp bội, chân nguyên trong cơ thê khôi phục một cách điên cuồng.
Hai thành, ba thành... Năm thành... Mười thành...
Chỉ trong tích tắc, chân nguyên trên cơ thể Tịch Thiên Dạ đã khôi phục hoàn toàn, trở về trạng thái cường thịnh nhất.
Mà lúc này, trường kích của Võ Vương đã bay tới phụ cận khu vực đó.
Tịch Thiên Dạ vung tay lên, trực tiếp đập lên trên trường kích, lực lượng kinh khủng một tầng tiếp một tầng, trực tiếp đánh Võ Vương bay ra ngoài.
"Ngươi... Làm sao có thể..."
Võ Vương rung động nhìn Tịch Thiên Dạ, gương mặt khó tin giống như đang gặp quỷ.
Chỉ trong một giây thôi mà lực lượng trong cơ thể Tịch Thiên Dạ đã khôi phục như cũ, trên đời này làm sao quỷ dị như vậy được, hắn nghĩ bể đầu cũng không thể suy diễn ra được.
Tu vi càng cao, lực lượng tiêu hao càng khó khôi phục.
Nếu một tên Tôn giả vì một lần chiến đấu mà tiêu hao quá nhiều lực lượng thì như vậy phải cần ít nhất ba ngày để khôi phục trở lại trạng thái đỉnh phong.
Khôi phục trong nháy mắt thi đừng nói là đã từng thấy qua, cho dù là nghe cũng chưa bao giờ nghe được.
"Ngươi làm sao làm được như thế?" Võ Vương thần tâm rung động, ánh mắt trở nên kiêng kị nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Sau khi lực lượng khôi phục xong thì lực lượng của Tịch Thiên Dạ đã không kém hắn bao nhiêu.
"Chỉ là ngươi ngu muội không biết mà thôi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, Hậu Thổ linh thể chính là một trong những linh thể đặc biệt nhất trong tu tiên giới, đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Lúc hắn sắp tu tới tiểu thành thì Hậu Thổ linh thể đã có thể câu thông đại địa rất dễ dàng, có thể mượn lực lượng của Hậu Thổ đại địa một lần, mặc kệ ngươi tiêu hao nhiều bao nhiêu, mẫu khí của vô tận đại địa cũng sẽ cung cấp cho ngươi.
Đương nhiên, đại địa tế hiến không thể thi triển liên tục được, sau mỗi lần thi triển thì phải cách mấy ngày mới thi triển được một lần nữa.
Sau khi lực lượng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trong lúc Tịch Thiên Dạ giơ tay nhấc chân cũng dẫn tới từng đợt không gian chấn động, chỉ vì lực lượng của hắn quá mạnh, lúc cử động thì không gian sẽ sinh ra ảnh hưởng.
"Phá cho ta!"
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt vung ra một quyền.
Một quyền kia, vô thanh vô tức, nhưng lại làm cho không gian hư ảo của Lục Nguyên Trấn Ngục Đồ tạo thành trực tiếp đánh rách tả tơi.
Cuộn tranh ẩn chứa pháp tắc lực lượng kia bị chấn bay ra ngoài.
Mà thế tiến của quyền cũng không giảm lại, tiếp tục đập bay Võ Vương.
Con mắt Võ Vương siết lại, thần tình nghiêm túc tới cực điểm, cả đời hắn nghênh chiến ngàn trận, vật lộn trên chiến trường để sống sót, cảm giác tử vong đang đến khiến hắn hết sức nhạy cảm.
Từ khi tu thành Đại tôn, là đệ nhất dưới Thánh nhân, đã cực kỳ lâu rồi hắn không có cảm nhận được uy hiếp trí mạng như thế này.
"Trường phong phá lãng, nhất kích lăng thiên."
Ánh mắt Võ Vương ngưng trọng tới cực điểm, hắn không có bối rối, mà là lấy hết sức bình sinh từ thuở cha sinh mẹ đẻ ra mà vung ra một kích.
Một kích mạnh nhất lấy đi trăm năm tu hành của hắn.
Nhưng mà thứ hắn tự nhận là vô cùng cường thế, một kích vô cùng chói mắt, ở trước mặt một quyền đơn giản kia, giống như là của kính bị tảng đá đụng vào, trong khoảnh khắc vỡ vụn.
Một kích dài sáu trượng lại bị Tịch Thiên Dạ một quyền đấm thành vài đoạn, vằn đi tứ phía.
Thế tiến vẫn không giảm, hung hăng nện lên trên thân thể của Võ Vương.
Ầm ầm!
Giống như là Sơn Băng Địa Liệt, thiên thạch rơi xuống.
Chiến giáo trên người Võ Vương vỡ vụn, một dấu ấn đáng sợ in trên người của hắn, tạo ra một lỗ thủng trên người, máu me lai láng.
Đồng thời thân thể giống như là đạn pháo, bắn ra ở trong vô tận kim quang, bay qua trăm dặm, hung hăng nện lên trên tường thành của Lô Hề quận thành. Cuối cùng làm tường thành sụp đổ, thân thể lún xuống mặt đất mấy chục mét mới dừng lại.
Bại!
Võ Vương bại!
Toàn bộ Lô Hề quận thành yên tĩnh im ắng, tất cả mọi người run rẩy nhìn trên bầu trời.
Thần thoại của đế quốc.
Một tên Tôn giả ở cảnh giới bất bại trong truyền thuyết.
Một người trấn áp biên cương của quốc gia mấy chục năm.
Vậy mà lại thua ở trong tay một người trẻ tuổi.
Hướng Nghị Tuần đanh lại, cả người bất động tại chỗ, giống như đang trúng phải ma chú, run rẩy không ngừng.
Sắc mặt của Hướng Quảng Hi tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng hốt, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ ra kết quả như thế.
Không phải nói là Tịch Thiên Dạ giống như nỏ mạnh hết đà rồi sao, chỉ càn phụ thân mình ra tay là có thể giết chết dễ dàng ư?
Toàn bộ quận thủ phủ vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương đang tới.
"Quyền pháp đó của ngươi là thứ gì..."
Võ Vương bò ta trong khe hở, tay phải bưng bít lấy phần bụng, nơi đó có một cái lỗ máu, đang chảy ra máu tươi không ngừng.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không đi bận tâm thương thế của mình, đôi mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt có rung động, có kinh diễm, có hoảng hốt...
Hắn chưa bao giờ thấy qua quyền pháp đáng sợ như vậy, một quyền kia suýt chút nữa phá hủy ý chí mà hắn đã rèn luyện trên chiến trường.
Trang 130# 2