Chương 282: Nói Được Nhất Định Làm Được.
Chuẩn Thánh của Tần gia thi triển ra mười hai thành lực lượng, dốc hết tất cả vào một kích điên cuồng này, hắn không tin không thể rung chuyển được Tịch Thiên Dạ.
Sắc mặt Tịch Thiên Dạ không đổi nhìn kim quang thánh quyền đang hướng tới mình, lực lượng ngưng tụ trên nắm đấm kia rất mạnh, so với lực lượng của hắn còn mạnh hơn. Chuẩn Thánh mặc dù chỉ là ngụy Nguyên Anh nhưng độ dày của chân nguyên hắn vẫn không thể so sánh được.
Dù sao hắn cũng vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, chỉ thuộc về Kim Đan sơ kỳ.
Kim quang thánh quyền mặc dù có năng lượng cường đại nhưng chỉ như có hoa mà không có quả, căn bản không đủ cô đọng, nếu như không có pháp tắc gia trì vậy lực bộc phát của quyền kia cũng chỉ có hạn.
Nhiều sắt hơn nữa cũng không thể lay động được thép.
Đế Tôn Quyền!
Tịch Thiên Dạ không tiếp tục sử dụng thân thể ngạnh kháng mà bước ra một bước, đồng thời cũng vung ra một quyền.
Trong chốc lát. thiên địa yên tĩnh.
Đế uy cao lớn, vô thượng bỗng nhiên giáng lâm.
Cỗ đế uy kia không gì không phát, trong nhát mắt đã phá hủy kim quang thánh quyền kia, lực lượng khủng bố quét ngang thương khung, đánh bay Chuẩn Thánh của Tần gia ra ngoài hơn vạn trượng, đánh rơi hắn từ trên không trung xuống mặt đất, vạch ra dưới đất một khe thật sâu, trên đường đi đụng đổ rất nhiều kiến trúc, cuối cùng đâm phải một tòa cung điện cổ xưa, không biết được kiến tạo từ thời đại nào mới dừng lại.
Phốc phốc!
Chuẩn Thánh Tần gia sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, thánh huyết có độ ăn mòn kinh khủng, phả ra từng làn khói xanh.
Thật mạnh! Làm sao có thể!
Ánh mắt Chuẩn Thánh Tần gia tràn đầy kinh khủng, khí tức Tịch Thiên Dạ tản ra rõ ràng không có cường thịnh được như hắn, về mặt sức mạnh lại càng không thể vượt qua nhưng vì cái gì khi bốc phát ra công kích lại mạnh đến trình trạng như thế, đánh tan cả Bán Thánh Chi Thể của hắn, chấn thương đến cả lục phủ ngũ tạng.
Năm tên Chuẩn Thánh khác cũng đại biến sắc mặt, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy quỷ, tràn đầy kinh hãi.
Rõ ràng hắn không phải Chuẩn Thánh, càng không phải Thánh Nhân, thậm chí bọn hắn cảm giác được Tịch Thiên Dạ còn không phải là Đại Tôn, năng lượng chấn động trên người hắn không khác với Tôn Giả phổ thông là bao nhiêu.
Thế nhưng vì sao hắn lại cường đại như thế?
Tần Tư Bội ngơ ngác nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn đầy thất kinh, lão tổ Chuẩn Thánh vẫn là chỗ dựa lớn nhất trong nội tâm nàng, vẫn làm nàng kiêu ngạo vậy mà lại bị một quyền của Tịch Thiên Dạ đánh bay, ngã xuống đất mà ho ra máu.
Thế giới này thế nào...
Nàng lại nhớ tới lần ở trên Cửu Tiêu Lâu, Tịch Thiên Dạ miệt thị Chuẩn Thánh ở trước mặt mọi người. Giờ khắc này nhìn lão tổ tông ngã trên mặt đất làm nàng không rét mà run.
Ma quỷ!
Tịch Thiên Dạ quả thực chính là ma quỷ!
Sắc mặt Chuẩn Thánh của Hoàng tộc khó coi đến cực điểm, hắn căn bản không ngờ tới một tiểu bối mà từ trước đến nay hắn không có để vào mắt lại có lực lượng kinh hãi thế tục như thế, Chuẩn Thánh cũng bị hắn một quyền đánh bay.
Kỳ thật Chuẩn Thánh trên đại lục không hơn kém nhau nhiều, trừ phi là những tên Chuẩn Thánh biến thái ở trên Chuẩn Thánh Bảng kia.
Về mặt sức mạnh Chuẩn Thánh bình thường không hơn kém nhau bao nhiêu. Dù sao, bọn hắn được dung hợp thánh đạo chi quả của tổ tiên lưu lại đồng nghĩ với việc bọn hắn đã không cách nào có thể tiến bộ.
Cũng vì vậy nên Chuẩn Thánh mãi mãi không có khả năng có thể trở thành thánh nhân.
Chuẩn Thánh mạnh bao nhiêu, phụ thuộc vào độ mạnh yếu của tiên tổ Thánh Nhân của bọn hắn, quyết định bởi việc được dung nhập Thánh đạo chi quả mạnh bao nhiêu.
Thánh Nhân mà Lan Lăng Quốc bọn hắn sản sinh ra đại bộ phận chỉ là Thánh Nhân hạ vị bình thường mà thôi.
Tịch Thiên Dạ có thể dùng một quyền đánh bay lão tổ Tần gia tất nhiên cũng có thể bằng một quyền mà đánh bay bọn hắn.
Lô Hề Quận Thành im lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn sang Tịch Thiên Dạ.
Bọn hắn đã bị Tịch Thiên Dạ làm cho chấn kinh lần nữa, lại không thể lý giải cùng không thể tin lần nữa.
Bọn hắn cảm nhân được rất rất nhiều điều, giờ khắc này nhìn về phía Tịch Thiên Dạ như nhìn một quái vật, một quái vật không gì không làm được.
Thân thể Tịch tổ có chút rung động, ánh mắt tràn đầy kích động, nội tâm của hắn chưa bao giờ chấn động như một khắc này, hắn cũng không ngờ rằng đã già như thế này rồi mà vẫn có ngày nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Tịch gia đã sinh ra rồng a!
Một đầu Chân Long chân chính, ngao du trên tận cửu thiên.
Tổ trạch của Tịch gia, tất cả đám người đang xem trận chiến đều kinh hãi mà nhìn sang Tịch Thiên Dạ, ánh mắt như đang nhìn một thần linh, giờ khắc này, đám người Tịch gia rốt cục cũng có chút hối hận cùng phức tạp, vốn là việc nên cao hứng cùng kiêu ngạo nhưng lúc này lại cao hứng không nổi.
Nguyên bản, đây chính là tuyệt thế thiên kiêu của Tịch gia bọn họ, là vô thượng vinh quang cùng huy hoàng của Tịch gia bọn họ.
Nếu Tịch Thiên Dạ có thể sống sót qua kiếp nạn này, đánh lui được các thế lực Chuẩn Thánh vây quét, vậy từ nay về sau Tịch Thiên Dạ sẽ sáng chói nhất cả nước, thậm chí toàn bộ đại lục.
Tịch gia bọn họ cũng có thể sẽ trở thành gia tộc quyền thế nhất trong nước.
Thê nhưng, Tịch Thiên Dạ đã không thừa nhận hắn là người Tịch gia.
Rất nhiều người nhà họ Tịch đều tràn đầy hối hận, trong lòng có sự thương cảm không nói thành lời.
Dù cho một số người của chủ mạch cũng tâm tình phức tạp, không biết nên tiếp tục cừu hận hắn hay là đi hối hận sai lầm này.
"Hừ! Một đám không có tiền đồ. Tịch Thiên Dạ có thể tránh qua được kiếp nạn này hay không cũng khó nói, không chừng rất nhanh sẽ bị những thế lực Chuẩn Thánh gia hợp sức giết chết. Một người rất nhanh sẽ bị giết chết dù cường đại hơn nữa cũng làm được cái gì?"
Tịch Trạch Khôn lạnh lùng nói, ánh mắt băng lãnh đảo qua đám người họ Tịch, một bầy chó ăn cây táo rào cây sung, hiện tại lại dám thương cảm cho Tịch Thiên Dạ.
Dưới sự hung ác của Tịch Trạch Khôn nhưng đám người Tịch gia căn bản không thèm để ý đến hắn mà coi như không thấy. Thậm chí rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt băng lãnh cùng chán ghét.
Nếu không phải gia chủ đời trước này làm hại những chi nhánh trong tộc, ức hiếp gia thế Tịch Thiên Dạ thì Tịch gia sao lại vào tình trạng của ngày hôm nay. Những chuyện xấu mà hắn cùng đám con của hắn làm không người nào không biết.
Chỉ là trước kia hắn là tộc trưởng, có chủ mạch của Tịch gia ủng hộ, thế lực cường đại, một tay che trời nên không ai dám nói gì.
Nhưng bây giờ Tịch Trạch Khôn chỉ là một tên phế nhân mà thôi, cũng không phải tộc trưởng của Tịch gia nên đám người tự nhiên không kính sợ hắn như trước nữa.
Tịch Thiên Hi nhìn vị tộc trưởng trước kia, ánh mắt có mấy phần chán ghét cùng mấy phần thương hại, Tịch Trạch Khôn bây giờ hung ác hơn nữa cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi, căn bản không có ý nghĩa.
Hắn vẫn cho là hắn còn là gia chủ Tịch gia sao!
"Các ngươi chớ đắc ý, hôm nay Tịch Thiên Dạ hẳn phải chết không nghi ngờ."
Tịch Trạch Khôn chỉ vào đám người xung quanh, tức giận đến run rẩy không ngừng, đám người nhà họ Tịch kia làm hắn có ý nghĩ muốn giết người nhưng hiện tại đừng nói tới việc giết người mà chỉ sợ một tu sĩ phàm cảnh hắn cũng đánh không lại đi.
Làm sao bây giờ?
Trên bầu trời, mấy tên Chuẩn Thánh nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng, tất cả đều có ý nghĩ đâm lao là phải theo lao.
"Chuyện đã tới nước này chúng ta đã không còn đường lui." Chuẩn Thánh của Hoàng tộc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, quang mang trong mắt càng ngày càng lăng lệ.
Hôm nay Tịch Thiên Dạ không chết vậy tương lai bọn hắn sẽ chết.
Trang 142# 2