Chương 295: Hắc Thủ Phía Sau Màn
Một côn lật trời a!
Năm vị Thánh Nhân bị một côn gõ bay, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Bách tính trong thành Lô Hề, bao cả người của ngũ đại danh môn vọng tộc cũng chưa từng gặp qua ai hung tàn như vậy.
Phốc phốc!
Xích Hà thánh nhân leo ra khỏi đống loạn thạch, nhịn không được phun ra một ngụm thánh huyết, mặt trắng bệch như tờ giấy, ngũ tạng trong cơ thể đều nát. Hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị một gậy gõ bay.
Một côn đó, tạo cảm giác như trời đất sụp đổ, thiều chút nữa thì thánh thể của hắn cũng bị gõ tàn phế, lực lượng trầm trọng vô cùng vô tận tàn phá bừa bãi trong người, hắn vận khởi thánh lực toàn thân vẫn không thể ngăn cản lực lượng kinh khủng kia phá hư, vừa đối mặt mà hắn đã bị thương khó khôi phục.
Người nào?
Hắn kinh hãi nhìn lên trời, không cách nào tưởng tượng, là ai mà lực lượng lại có thể cường đại như thế.
Không chỉ mình Xích Hà thánh nhân, mà cả bốn vị Thánh Nhân kia cũng thế, khí tức bọn họ đều ảm đạm, không còn giống trước đó uy nghi như trời, toàn bộ đều bị một người chấn trụ.
Chỉ thấy trên bầu trời, thân ảnh khôi ngô kia đứng ngạo nghễ hư không, khiêng một cây côn sắt cứng cáp loang lổ, toàn thân tản ra một cỗ khí tức bá đạo, hung tàn, dã man.
"Trương Thanh Vinh, kẻ đứng đầu đại lục tôn bảng Trương Thanh Vinh."
Rất nhanh liền có người nhận ra Trương Thanh Vinh, mọi người đều vẻ mặt kịch biến, mắt đầy run sợ.
Trương Thanh Vinh đã từng là đệ nhất đại lục tôn bảng a.
Đừng nói là Lan Lăng quốc, hay là Nam Vực, toàn bộ ngũ đại vực của đại lục Nam Man, cơ bản là không ai không biết Trương Thanh Vinh.
Tồn tại kinh khủng từng chiếm lấy vị trí đệ nhất đại lục tôn bảng trên trăm năm, từng dùng tu vi Đại Tôn giết chết Chuẩn Thánh.
Thế nhân truyền rằng hắn đập xuống một gậy thì trời cũng sập. Dưới Thánh Nhân, không ai có thể đỡ được.
Hơn nữa, Trương Thanh Vinh còn không kiêng nể gì cả, vô cùng hung ác điên cuồng, đã từng khiêu chiến Thánh Nhân.
Hắn không chỉ dùng côn sắt nện Chuẩn Thánh, mà còn từng đào thoát khỏi tay Thánh Nhân, sau đó vẫn sống tiêu dao như cũ. Chiến tích như vậy, so với mấy vị tuyệt thế Thiên Tôn kia cũng không kém là bao.
"Không ngờ Côn tôn cũng tới di tích Thiên Lan, đệ nhất nhân đại lục tôn bảng giờ đã thành thánh."
Một Chuẩn Thánh đến từ Đông Vực kinh hãi nhìn Trương Thanh Vinh. Năm xưa cái tên Côn tôn như sấm bên tai, toàn bộ Chuẩn Thánh trên đại lục nghe tên đều biến sắc, rất nhiều người từng chiến bại trong tay hắn.
Hiện tại Côn tôn đã thành thánh, cực điểm thăng hoa, sự đáng sợ của hắn là không thể bàn cãi.
"Khó trách có thể một côn gõ bay năm vị Thánh Nhân, Côn tôn thành thánh, người nào có thể cản?"
Đại lục Nam Vực, Trung Vực, Đông Vực, Bắc Vực, Tây Vực... Hết thảy tu sĩ đi vào di tích Thiên Lan đều sùng kính nhìn Côn thánh. Đó là một thần thoại, một thần thoại đã từng bất bại.
"Trương Thanh Vinh, ngươi muốn làm gì?"
Yến Ngư thánh nhân trợn mắt, hắn không ngờ tới, kẻ đã từng là Côn tôn kia lại đột nhiên giết ra.
"Côn thánh, sau lưng chúng ta là một thánh quốc khổng lồ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, tuyệt đối đừng mắc sai lầm."
Ánh mắt Thương thánh âm trầm, ẩn nấp trong hư không, cách Trương Thanh Vinh thật xa, không dám tiếp cận dù chỉ một chút. Trong hàng ngũ Thánh Nhân thì hắn giỏi về ám sát, không quen chiến đấu chính diện, nếu bị Côn thánh đập trúng một gậy, nhiều khả năng thánh thể sẽ bạo liệt.
" Thánh quốc khổng lồ cức chó."
Trương Thanh Vinh nghe vậy cười lạnh, tùy ý nói:
" Chẳng lẽ ngươi không biết lúc trước ngay cả thánh nhân của Linh Hi thánh triều lão tử cũng nện một gậy sao?"
Thương thánh nghe vậy thì im lặng cả nửa ngày.
Lúc trước Côn tôn dùng côn sắt nện Thánh Nhân, chẳng phải người bị đập chính là một vị thành viên Hoàng tộc của Linh Hi thánh triều sao.
Linh Hi thánh triều chính là quốc gia cường thịnh nhất đại lục Trung Vực, dù xét toàn bộ đại lục Nam Man thì cũng là một trong những quốc gia mạnh nhất.
"Trước đó nghe đồn Côn tôn thành đạo tại Thiên Bảo cung, sau đó tự nguyện đốn củi ba năm, chỉ vì gia nhập Thiên Bảo cung, ta vốn dĩ không quá tin tưởng, thật không ngờ chuyện đó lại là thật."
Xích Hà thánh nhân nhìn Trương Thanh Vinh thật sâu, năm đó Côn tôn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, hết thảy tôn giả không ai dám tranh phong, nhân vật tuyệt thế phong hoa như thế. Một khi thành thánh, tự nhiên sẽ là Thánh Nhân đáng sợ nhất thiên địa.
"Chỉ là, ta có một chuyện không hiểu, vì sao Thiên Bảo cung các ngươi lại trợ giúp Tịch Thiên Dạ?"
Yến Ngư thánh nhân lạnh lùng nói.
"Thiên Bảo cung làm việc, không cần nói rõ lí do với các ngươi, cút cho ta."
Trương Thanh Vinh lạnh lùng nói.
Thân phận Tịch Thiên Dạ đặc thù, một khi lộ ra, tất nhiên sẽ khiến thiên hạ chấn động, khi còn không được sự cho phép, hắn tự nhiên là không dám nói lung tung.
"Ngươi..."
Năm vị Thánh Nhân không ngờ rằng, Trương Thanh Vinh lại không nể mặt bọn họ như thế, cùng là Thánh Nhân, hắn lại quát mắng bọn hắn như mắng nhi tử.
Nhưng giờ phút này, bọn hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể nén giận. Cùng là hạ vị sơ kỳ Thánh Nhân, đừng nói là Côn thánh Trương Thanh Vinh đánh năm người bọn hắn, dù lại đến thêm năm người nữa cũng không đáng nhắc đến a.
Đám người trong thành Lô Hề đều trợn mắt hốc mồm, không hổ là Côn tôn trong truyền thuyết, quả nhiên là đủ bá đạo.
"Lui ra đi."
Năm vị Thánh Nhân đâm lao phải theo lao, thời điểm bọn họ không biết phải làm sao thì đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm như có như không.
Đúng là thanh âm của vị thánh nhân cướp đi Phá Sơn thánh hoàn lúc trước.
"Vâng!"
Xích Hà thánh nhân và năm vị Thánh Nhân nghe vậy, tất cả đều nghiêm mặt, cung kính hành lễ.
Đồng thời nhẹ nhàng thở ra, đối mặt Côn thánh, áp lực thực sự quá lớn.
"Tịch Thiên Dạ, thật không ngờ ngươi cũng có chút năng lực, ngay cả Thiên Bảo cung cũng đứng ra làm chỗ dựa cho ngươi. Thế nhưng, thiên phú của ngươi như vậy, giết ngươi thì quả thật là có chút đáng tiếc. Vật kia tạm thời để trên người ngươi, chờ ta xuất quan, sẽ tìm ngươi đòi lại."
Thanh âm phiêu phiêu miểu miểu kia quanh quẩn trong đất trời, sau đó hoàn toàn biến mất, không thấy tăm hơi.
"Thiên Dương thánh quốc!"
Ánh mắt Cố Khinh Yên ngưng trọng, giờ phút này, nàng rốt cục cũng biết được kẻ đứng sau lưng đám Xích Hà thánh nhân là thần thánh phương nào.
Chỉ có điều, vì sao người kia lại muốn nhiều Thánh Nhân đến di tích Thiên Lan như vậy, đến cùng là hắn có mục đích gì?
Hơn nữa, hắn ngấp nghé đồ vật gì trên người Tịch Thiên Dạ, dù Thiên Bảo cung đã đứng ra bảo hộ mà hắn vẫn như cũ không chịu buông bỏ.
"Tạm thời buông tha các ngươi, nếu không phải đại nhân đang bế quan, sao lại sợ Thiên Bảo cung được chứ."
"Sau này còn gặp lại, các ngươi không thể tưởng tượng được lực lượng của một thánh quốc cường thịnh đâu, chờ lấy đi."
"Thiên Dương thánh quốc Thánh Giả như mây, một cái Thiên Bảo cung không quan trọng thì tính toán là cái gì."
Năm vị Thánh Nhân sắc mặt khó coi nói mấy câu mang tính hình thức, liền dồn dập rút đi, rất nhanh liền biến mất sâu trong Man Hoang nội thành.
Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh không đuổi theo bọn hắn, bởi vì bọn họ đều biết, năm tên Thánh Nhân kia chỉ là tiểu nhân vật, đại địch chân chính còn chưa xuất hiện.
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, một thân thương thế kinh khủng, đã tốt một phần ba, vết rách trên người cũng đã khép lại. Hắn nhìn chỗ sâu trong Man Hoang cổ thành, trong mắt như có điều suy nghĩ.
"Ta chờ ngươi tới."
Tịch Thiên Dạ đứng dậy, thanh âm nhàn nhạt quanh quẩn đất trời, thân ảnh tựa như gió nhẹ mây bay, không nhiễm bụi trần.
Tất cả mọi người trong thành Lô Hề đều nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt chất chứa kinh ngạc tán thán không diễn tả thành lời.
Thiếu niên này hết lần này tới lần khác thể hiện phong thái kinh thiên địa a!
Nhất là những nữ tu sĩ đến từ nhưng nơi khác, họ nhìn Tịch Thiên Dạ, đôi mắt đẹp càng là dị sắc liên tục, có thưởng thức cùng sùng kính.
Đương nhiên Tịch Thiên Dạ sẽ không quản người khác nghĩ gì về hắn, ánh mắt hắn đã chuyển hướng nội thành, nhìn về chỗ sáu đại thế lực Chuẩn Thánh đang đứng.
Trang 149# 1