Chương 316: Bách Thánh Đạp Lâu
"Thánh nhân Bạch Vũ Thiên Hạc tông!"
"Nữ thánh Thiên Thiến Bích Đào tông!"
"Thánh nhân Cổ Lãnh Cốt Ma tông!"
"Trời ạ, đó là Thác thánh nhân Huyết Long tông! Hắn cũng đến sao."
"Thác thánh nhân được xếp vào thánh bảng, trong cấp bậc trung vị thì hắn đứng cao nhất."
"Không nghĩ đến Thác thánh nhân cũng đến, e là Tịch Thiên Dạ xong rồi."
Sáu vị thánh nhân trung vị, bất luận một người nào cũng có lai lịch không tầm thường, dù là một câu nói từ trong miệng họ phát ra cũng có thể chấn động đại lục, dấy nên mưa bão.
Trong sáu người này có một người trung niên mặc huyết long bào, khi mọi người nhận ra hắn đều giật mình, ánh mắt ngơ ngác.
Huyết Long tông! Thác thánh nhân.
Người này uy danh hiển hách, tại toàn bộ đại lục năm vực đều không người không biết không người không hiểu, bởi vì hắn chính là thánh nhân trung vị trên thánh bảng.
Chỉ cần là thánh giá có thể leo lên thánh bảng đều là cường giả trong thiên địa.
Như Lã Hoành Thiên, tuy rằng tiếng tăm không nhỏ. Nhưng so với những thánh nhân trên trung vị thánh bảng thì thua kém đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm.
Những người khác không nói, riêng một mình Huyết Long Thác thánh nhân cũng đã bù đắp được ba, năm tên thánh nhân trung vị tầm thường.
Đừng nhìn Huyết Long Thác thánh nhân có dáng dấp trung niên, kỳ thực hắn tu luyện Huyết Long bí thuật quá quỷ dị khủng bố, có thể khiến người ta duy trì dung nhan không thay đổi, làm chậm tốc độ già yếu.
Trên thực tế Thác thánh nhân lại là người lớn tuổi nhất ở đây, e là hắn đã gần chín trăm tuổi.
"Thánh nhân Bạch Vũ, hình như Thiên Bảo cung chúng ta không có đắc tội Thiên Hạc tông các ngươi chứ?" Trương Thanh Vinh nhìn phía về một lão nhân áo xanh tóc trắng, lạnh lùng nói.
Thiên Hạc tông cũng là Thánh tông có danh tiếng trên đại lục nam vực, thanh danh lan xa, Trương Thanh Vinh từng ngao du thiên hạ, đương nhiên không thể nào không quen biết thánh nhân Bạch Vũ của Thiên Hạc tông.
"Đương nhiên không có, chỉ là trước đây không lâu, có một vị thánh nhân của Thiên Hạc tông chúng ta phải táng gia bại sản mới mua được một khối Thiên Lan Lệnh từ quý Lâu, nhưng mà mấy ngày sau Uyển Thù Lâu các người liền bán tháo Thiên Lan lệnh, giá cả thấp gấp mấy chục lần, hành vi lừa dối khách hàng như thế thật người khinh thường, lão hủ đương nhiên phải đến đây đòi một lời giải thích." thánh nhân Bạch Vũ ra vẻ đạo mạo thản nhiên nói.
"Chó má! làm ăn vốn là ngươi tình ta nguyện, lượng sức mà mua, Thiên Bảo cung chưa từng ép ai đi đấu giá. Còn nữa, ngươi muốn một lời giải thích, hôm khác cứ đến, vì sao phải đến cùng đám người thánh quốc Thiên Dương."
Trương Thanh Vinh cười gằn, thánh nhân Bạch Vũ nói chuyện nhìn như đường hoàng, kỳ thực chính là tham lam của cải Uyển Thù lâu, muốn ra tay cướp giật. Hơn nữa, chưa biết chừng hắn bịa đặt có thánh nhân Thiên Hạc tông hắn ở Uyển Thù lâu táng gia bại sản để mua Thiên Lan lệnh. Cho dù thật có đi cũng là chuyện cá nhân của vị thánh nhân kia, Uyển Thù lâu bọn họ có tội gì.
"Nữ thánh Thiên Thiến, vì sao ngươi phải đối địch với Uyển Thù lâu?" Hoa Nhất Nhiên nhìn vị nữ thánh nhân duy nhất trong sáu vị thánh nhân trung vị bên kia, trong lòng phức tạp hỏi.
Bích Đào tông là tông môn ở trung vực, giữa bọn họ đã từng có ít giao tình, lúc hắn còn trẻ đã từng tiềm tu ở Bích Đào tông mười mấy năm.
Không ngờ bây giờ, bọn họ lại là địch nhân của nhau.
"Hoa Nhất Nhiên, nể ân tình ngày xưa, nếu ngươi lui ra Thiên Bảo cung, gia nhập Bích Đào tông ta, bản thánh có thể bảo đảm bình an cho ngươi."
Nữ thánh Thiên Thiến hờ hững nói, cả người không dính bụi trần, cao cao tại thượng.
"Nữ thánh nói đùa, lão hủ sinh là người Thiên Bảo cung, chết cũng là quỷ Thiên Bảo cung, đời này kiếp này đều không oán không hối hận. Chỉ là lão hủ vẫn khuyên ngươi một câu, đừng trêu chọc Thiên Bảo cung chúng ta, lập tức thối lui, Thiên Bảo cung không phải ngươi cùng Bích Đào tông có thể trêu chọc."
"Ngông cuồng!" thánh nhân Cổ Lãnh Cốt Ma tông nghe vậy cười ha ha một trận, dù là ở trung vực thì Bích Đào tông cũng là siêu cấp Thánh tông, gốc gác thâm hậu đáng sợ, một lão bất tử vừa đột phá thánh cảnh lại dám khoác lác không biết ngượng.
Thiên Bảo cung? Chó má Thiên Bảo cung!
Nữ thánh Thiên Thiến cũng lạnh lùng nhìn Hoa lão, trong mắt không che giấu sự miệt thị cùng xem thường.
"Đám người danh môn chính phái các ngươi có mệt hay không? Đến cướp đoạt chính cứ nói thẳng đi, từng người một đều ra vẻ đạo mạo, biện đủ lý do."
Người trung niên mặc Huyết long bào liếc những người kia một chút, trào phúng nói:
"Bản tọa nói thẳng, không thích quanh co lòng vòng. Người của Thiên Bảo cung nghe đây, bản tọa đến đây cướp đoạt đấy, thức thời thì ngoan ngoan quỳ xuống đất đầu hàng, dâng lên tất cả bảo vật. Nếu không, một khi bản tọa ra tay, vậy thì không đừng ai nghĩ sống sót rời khỏi đây."
Huyết Long Thác thánh nhân lơ lửng giữa không trung, lời nói của hắn vang vọng, rung động cả thiên địa.
Vốn mấy vị thánh nhân ẩn nấp trong thành còn đang do dự không quyết, nhưng nghe Thác thánh nhân nói vậy liền nhao nhao hưởng ứng rồi.
Thô bạo, bá đạo, trực tiếp. Muốn cướp đoạt thì nói thẳng, hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.
"Đúng! Muốn cướp thì cướp, Uyển Thù lâu thu thập bảo vật nhiều như núi như biển, có ai không nổi lòng tham? Hôm nay, bản thánh cũng muốn cướp."
Một vị thánh nhân vốn đang ẩn núp gần đó đột nhiên phóng lên trời, nhanh chóng bay tới Uyển Thù lâu, trên người tỏa ra thánh uy mạnh mẽ.
Có người thứ nhất liền có người thứ hai, trong lúc nhất thời từng người từng xuất hiện.
"Uyển Thì lâu làm ăn bất chính, dùng Thiên Lan lệnh để cướp đoạt tài bảo của mọi người, thật đáng chém, hôm nay ta cũng phải đoạt lại của cải của ta."
Một lão nhân tóc đỏ từ trong một trạch viện hẻo lánh đi ra, rất nhiều người cũng nhận ra hắn, bởi vì hắn chính là người đầu tiên đấu giá được Thiên Lan lệnh, thánh nhân Dung Lam quốc.
Nhớ khi hắn đấu giá được Thiên Lan lệnh liền mừng rỡ cùng cảm kích, còn ở trước mặt mọi người cảm tạ Uyển Thù lâu.
Nhưng không nghĩ tới hắn đã rời đi lại lặng lẽ trở về, bây giờ lại đến tham dự cướp đoạt tài bảo Uyển Thù lâu.
"Ha ha, chỉ trách ngươi có tiền, đừng trách chúng ta tham lam."
"Thất phu vô tội nhưng mang ngọc là có tội, Uyển Thù lâu thực sự là ngu xuẩn, bây giờ các ngươi chính là người có tội, đã hiểu sao?"
"Tên súc sinh Tịch Thiên Dạ, ngươi hoành hành ương ngạnh, vì đám người bản địa thấp kém thành Lô Hề mà dám cùng chúng ta là địch, quả thực muốn chết. Bây giờ báo ứng đến rồi..."
"Không sai, Tịch Thiên Dạ chỉ vì mấy người bản địa kia mà dám giết người của Thiên Tông chúng ta, đây là tội đáng chết, Thiên Bảo cung cũng là đồng loã, đừng hòng thoát tội."
"Ta đã nói tên súc sinh Tịch Thiên Dạ kia không nhảy nhót được bao lâu! Quả nhiên, linh nghiệm đi!"
Một người, hai người, ba người.. mười người, hai mươi người, ba mươi người...
Trong khoảnh khắc, có vô số khí tức kinh khủng bốc ra từ khu man hoang cổ thành, bất kỳ một người nào cũng có thánh uy gia thân, khí tức tản mát ra dẫn động pháp tắc nổ vang, không ngờ tất cả đều là thánh nhân.
Hơn nữa, vừa xuất hiện đã có bảy mươi, tám mươi người!
Giờ phút này, trên bầu trời đã tụ tập gần trăm vị thánh nhân, ai nấy đều có khí tức mạnh mẽ, dường như một trăm mặt trời cùng soi sáng thiên địa.
Trang 159# 2