Chương 344: Ảm Hồn Sơn
Không ngờ thủ lĩnh của bọn hắn lại bị một gậy của đại hán thô kệch Thiên Bảo cung gõ xuống lòng đất...
Đám người áo đen đều nhìn hố sâu trên mặt đất, cái hố kia sâu không thấy đáy, cửa hố hình người, phía dưới đều là bóng tối.
Một vài người áo đen phóng niệm lực tới thăm dò, tận sâu một ngàn mét trong lòng đất mới cảm ứng được khí tức của thủ lĩnh, khí tức kia mỏng manh ảm đạm, hiển nhiên là hắn bị thương không nhẹ.
Tất cả mọi người rung động nhìn Trương Thanh Vinh, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Một gậy trực tiếp đánh thủ lĩnh Thánh Nhân cảnh của bọn hắn xuống cả ngàn mét dưới lòng đất, hơn nữa bản thân còn đang bị trọng thương, người này đến cùng là người phương nào, làm sao lại đáng sợ như thế!
Mấy tên cũng có tu vi Thánh Nhân cảnh trong đám áo đen cũng nhìn về phía Trương Thanh Vinh đầy kiêng kị.
Trong mắt phàm nhân, thánh nhân luôn cao cao tại thượng, như là một bậc quân vương.
Nhưng giữa Thánh Nhân với nhau, bọn hắn lại rất rõ ràng, dù cùng là Thánh Nhân cảnh, chênh lệch cũng là ngày đêm khác biệt.
Thủ lĩnh là kẻ mạnh nhất trong đám bọn họ, có rất ít hạ vị cảnh Thánh Nhân mạnh hơn so với thủ lĩnh.
Một côn có thể gõ trọng thương thủ lĩnh, một điểm phản kháng đều không có, sợ rằng chỉ có trung vị cảnh Thánh Nhân mới có thể làm được.
Trong lòng bốn tên Thánh Nhân còn lại đều phát lạnh, trung vị cảnh Thánh Nhân chính là đại năng có thể giết thánh, bọn hắn tuyệt đối không thể trêu vào.
Mấy tên áo đen còn lại càng là câm như hến, nhìn Trương Thanh Vinh đầy e ngại.
Oanh!
Mặt đất chấn động, bụi đất tung bay, một bóng người bay ra từ sâu trong lòng đất, xuất hiện trên mặt đất. Sắc mặt lão giả áo bào đen trắng bệch, khóe môi hằn lên vết máu, vô cùng chật vật, trên người toàn bùn đất, mặt mũi đầu tóc lem luốc.
"Hóa ra là tiền bối trung vị cảnh Thánh Nhân, hiểu lầm hiểu lầm, vừa rồi hoàn toàn là hiểu lầm a."
Lão giả áo bào đen bay ra khỏi lòng đất, vẻ mặt lập tức thay đổi, nhiệt tình cười nói, giống như gặp mặt lão bằng hữu sau nhiều năm xa cách.
"Các vị bằng hữu Thiên Bảo cung, vừa rồi có chút đường đột, thật sự xin lỗi, về sau người của Thiên Bảo cung các ngươi tới thế giới thang trời, toàn bộ miễn vé vào cửa, ta lập tức liền ghi Thiên Bảo cung vào danh sách."
Nói xong, lão giả áo bào đen lấy ra một cây bút, cẩn thận ghi ba chữ Thiên Bảo cung lên danh sách.
Chanh Quang nhìn sửng sốt, gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, thế gian lại có người vô liêm sỉ như thế, Thánh Nhân mà lại trơ tráo, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Lão đầu ngu xuẩn, các ngươi thật sự là không sợ chết. Ngươi cho rằng trêu chọc Thiên Bảo cung, tùy tiện nói xin lỗi là có thể tính toán?"
Chanh Quang cười lạnh, nàng nghĩ đến tràng diện trăm thánh chết tại thành Lô Hề lúc trước, giờ hồi tưởng lại vẫn có chút không rét mà run. Một thế lực không biết từ nơi nào xuất hiện, không biết sống chết như thế, dám chặn cướp ở thế giới thang trời.
Quả nhiên, suy nghĩ trong đầu Chanh Quang vừa mới lóe lên, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Trương Thanh Vinh lần nữa vung ra một gậy, mặc kệ lão giả áo bào đen lấy lòng.
Lão giả áo bào đen còn đang cười, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, người ta sau một khắc đã biến mất, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, bản thân đã xuất hiện trong lòng đất, một hồi đầu váng mắt hoa, đau đớn từ trên đầu truyền tới, khí huyết sôi trào trong cơ thể, nhịn không được phun ra một ngụm máu sẫm.
Nửa bên đầu của hắn bị côn sắt đập nát, máu chảy ồ ạt, tóc tai bù xù, giống như Lệ Quỷ dữ tợn kinh khủng.
"Các hạ! Các ngươi thật sự muốn là địch với bản tọa sao, bản tọa chính là nội môn Thánh Nhân của Ảm Hồn sơn, các ngươi hẳn là muốn đối địch với Ảm Hồn sơn?"
Một thanh âm âm lãnh truyền ra từ lòng đất, âm u vô cùng, lão giả áo bào đen lần nữa leo ra khỏi lòng đất, tóc tai bù xù, trên mặt và tóc tràn đầy máu đen, nửa bên đầu đều vỡ nát.
Nếu không phải hắn có tu vi Thánh Nhân, đổi thành người bình thường, bị thương kinh khủng như vậy thì đã sớm mất mạng.
Mấy tên áo đen khác cũng dùng ánh mắt băng lãnh, nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ đầy cao ngạo, mặc dù thực lực của bọn hắn không bằng, nhưng bối cảnh của bọn hắn đặt trên toàn đại lục thì lại chẳng có mấy ai dám trêu chọc.
Ảm Hồn sơn!
Trương Thanh Vinh và Vu Ứng Hải nghe vậy khẽ chau mày, Ảm Hồn sơn chính là một trong tam đại cổ giáo tại Hắc Ám thế giới, truyền thừa vô cùng lâu đời, tồn tại từ thời kỳ Thượng Cổ, lực ảnh hưởng của hắc ám tam đại cổ giáo trên đại lục có lẽ không bằng Phúc Hải thánh quốc, nhưng lực lượng của nó thì chưa hẳn đã kém Phúc Hải thánh quốc.
Là một đại giáo truyền thừa cổ lão, trên đại lục chính xác là không có mấy người nguyện ý trêu chọc.
"Mấy vị, chúng ta đại biểu Ảm Hồn sơn ở đây thu tiền vé vào cửa, các ngươi nếu dám đối địch với Ảm Hồn sơn, thì dù có bước vào trong thế giới thang trời cũng tuyệt đối không thoát khỏi sự truy sát của Ảm Hồn sơn."
Lão giả áo bào đen lạnh lùng nói.
Có bối cảnh đủ cứng, bọn hắn mới dám ở đây chiếm đường ăn cướp, nếu đổi thành những người khác, dù là Thánh Nhân cũng không có lá gan lớn như vậy, dù sao tu sĩ có thể đến thế giới thang trời thì đều bất phàm.
"Ảm Hồn sơn chính là bất hủ đại giáo, sao có thể làm ra hành vi như thế."
Cố Khinh Yên thản nhiên nói.
Trong mắt Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh cũng là hoài nghi.
Phái người cướp bóc phía dưới thế giới thang trời, sợ là Ảm Hồn sơn sẽ không làm những hành vi thấp kém như thế đi.
Lão giả áo bào đen nghe vậy thì ánh mắt co rụt lại, trong mắt lóe lên một chút bối rối, nhưng rất nhanh hắn liền chấn định lại, lạnh lùng nói:
"Hừ! Bản tọa sao lại lừa các ngươi. Bản tọa chính là Ngô Giang Ngôn nội môn Thánh Nhân của Ảm Hồn sơn, đây là tín vật của Ảm Hồn sơn."
Ngô Giang Ngôn lấy ra một vật từ trong tay áo, đó là một khối lệnh phù màu tím đen, phía trên đan xen từng đợt khí tức cổ lão huyền diệu.
Hoa Nhất Nhiên liếc mắt nhìn cái lệnh phù tím đen kia, thật sự là tín vật của Ảm Hồn sơn, giả mạo không được.
"Ảm Hồn sơn làm việc, tự nhiên có lý do, thực lực của Thiên Bảo cung các ngươi không tầm thường, không thuộc danh sách thu vé vào cửa. Các ngươi đi đi, bản tọa có khả năng bỏ qua chuyện cũ, từ đây nước giếng không phạm nước sông."
Ngô Giang Ngôn nghiêm mặt, nhưng trong ngôn ngữ lại không còn cứng rắn, ý đồ đuổi mấy người Tịch Thiên Dạ đi.
Kỳ thật, Ảm Hồn sơn sẽ không phái người cướp bóc ở đây. Đám Ngô Giang Ngôn chỉ là tự phát, hắn tập hợp một nhóm tu sĩ Ảm Hồn sơn, tự hành động mà thôi, căn bản không phải là ý của cao tầng Ảm Hồn sơn.
Đường đường là bất hủ cổ giáo, chắc chắn sẽ không làm loại sự tình khôi hài này.
Đám Ngô Giang Ngôn tự biết sau khi bước vào bên trong thế giới thang trời, bằng năng lực của bọn hắn thì rất khó chiếm được đại cơ duyên, cho nên dứt khoát dừng lại bên dưới thế giới thang trời chiếm đất làm vua, ăn cướp từng nhóm tu sĩ đến đây.
Dù sao không phải thế lực nào đi vào di tích Thiên Lan cũng có Thánh Nhân tọa trấn, dù trong tông môn có một Thánh Nhân, đối mặt với đội hình của đám Ngô Giang Ngôn cũng sẽ lùi bước.
Ngược lại nếu đá trúng thiết bản, thì đã có đại bối cảnh là Ảm Hồn sơn, mỗi lần đều có thể bình yên vô sự.
Dù sao Ảm Hồn sơn cũng là bất hủ cổ giáo, người dám trêu chọc cũng không nhiều.
Ngô Giang Ngôn thấy Trương Thanh Vinh không nói gì, dường như có chút lưỡng lự, trong mắt không khỏi lóe lên một tia đắc ý. Hắn có Ảm Hồn sơn làm chỗ dựa, ai dám động đến hắn?
Trương Thanh Vinh nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, tỏ ý trưng cầu.
"Toàn bộ giết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trang 173# 2