Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 349: Vân Phượng Cổ Quốc

Chương 349: Vân Phượng Cổ Quốc




Đương nhiên, đa số mọi người cũng không nhận ra Tịch Thiên Dạ, sau khi Thiên Lan di tích xuất hiện, rất nhiều người đã rời khỏi nơi đây, ấn tượng của tu sĩ vực ngoại với Tịch Thiên Dạ chỉdừng lại ở việc đại chiến ở quận thủ.

Bất quá rất nhiều người nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt xem thường, một thiên tài của Lan Lăng Quốc mà thôi, đương nhiên sẽ không lọt vào mắt của bọn hắn.

"Hình như hắn gọi là Tịch Thiên Dạ đi, là một tiên thiên thánh mầm của Lan Lăng quốc?" Một thanh niên đầu trọc đạm mạc nói.

"Cái gì mà tiên thiên thánh mầm, không biết nên khóc hay cười! Ở những tiểu quốc nhỏ như này, những tên hay rêu rao mấy truyền thuyết chỉ là bọn tu sĩ tầng áp đáy, có kiến thức thiển cận mà thôi. Trong mắt bản thiếu gia, tương lai thành thánh thì tính là cái gì, trong năm vực của đại lục này, người được gọi là thiên tài ắt phải thành thánh." Một thiếu niên bộ dạng công tử ca ánh mắt đầy khinh thường nói.

"Những tên gọi là tiên thiên thánh mầm kia chỉ thường thôi, chả là cái rắm gì cả. Những thiên kiêu chi tử chân chính trên đại lục kia, việc thành thánh đã không phải mục tiêu của hắn mà mục tiêu của họ là trở thành thánh nhân gì! Thánh nhân bình thường trên đại lục cũng không ít, có thể xưng vương xưng bá ở những nơi tầm thường nhưng khi đến thánh địa chân chính thì chẳng làcái gì."

Tịch Thiên Dạ có danh khí không nhỏ trên đại lục, bởi vì hắn làtiên thiên thánh mầm đầu tiên từ trước đến nay, có hư danh được chú định thành thánh.

Bất quá mặc dù danh tiếng của hắn lớn nhưng những thiên kiêu chi tử chân chính trên đại lục kia vẫn luôn xem thường hắn.

Ánh mắt của chúng nhìn các nàng đầy vẻ chế giễu cùng khinh thường, mặc dù hắn có chút danh tiếng trên đại lục nhưng với tầm nhìn của các nàng thì mãi mãi không bao giờ bước vào tầng lớp cao hơn của xã hội.

Một thiên tài ở quốc gia thâm sơn cùng cốc lại dám xưng là tuyệt thế thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay, vạn cổ không một người nào bằng quả thực không biết trời cao đất rộng.

"Hư danh thật mệt mỏi a!Loại người cầu hư danh như Tịch Thiên Dạ hẳn sống rất mệt mỏi đi."

Tiểu Thanh lắc đầu, nhìn sang những kẻ đang châm chọc khiêu khích kia bằng ánh mắt đáng thương.

Được nâng lên quá cao nhưng không có bản lĩnh thật sự thì sẽtrở thành trò cười của thiên hạ mà thôi.

"Thiên phú của Tịch Thiên Dạ không kém chỉ là đứng ở vị trí quá cao lại tự tin mù quáng, bị hư danh làm choáng váng đầu óc."

Vân Tương Quân thản nhiên nói. Một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông dù nàng cũng không dám tùy tiện thử mà phải từ từ chuẩn bị.

Tịch Thiên Dạ vừa đến đã đi khiêu chiến Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật, dĩ nhiên là hành vi vô cùng ngu xuẩn

"Tiểu thư, ta dám cam đoan Tịch Thiên Dạ sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước đến nay, sợ rằng hắn vừa mơi tiến vào Thương Lan Thiên Tiên kiếm bia đã bị đá ra ngoài."

Tiểu Thanh che miệng, đôi mắt to trừng lớn, cười lớn.

Vân tiểu thư lắc đầu, không tiếp tục để ý Tịch Thiên Dạ nữa, vuốt vuốt cằm.

Hơn nửa tháng trước nàng đã đến thế giới thiên thê, bất quá lại không xông vào bia khảo hạch luôn mà phải chuẩn bị, yên lặng tích súc.

Có thể khiến cho đệ nhất thiên tài Vân Tương Quân của Vân Phượng cổ quốc phải cẩn thận từng li từng tí thì khảo hạch bia cũng như một trăm linh tám thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông kia rất bất phàm.

Trên thực tế, nếu chọn khảo hạch bình thường, bằng năng lực của nàng tất nhiên đã khảo hạch thành công, đạt được quyền hạn đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông.

Nhưng niềm kiêu ngạo không cho phép nàng làm những khảo hạch phổ thông kia, nàng nhất định phải vượt qua được khảo hạch mạnh nhất để khẳng định chính mình.

Hiện tại những người còn đứng trên có ba loại.

Một loại là những người giống Tịch Thiên Dạ vậy, vừa mới được truyền tống xuống quảng trường.

Một loại khác là những người đang khảo hạch hoặc là người vừa mới khảo hạch thất bại.

Loại thứ ba là người như Vân Tương Quân vậy, là thiên tài tuyệt thế, bọn hắn không dễ dàng xuất thủ mà yên lặng tích súc để cảm ngộ ý cảnh của bia đá, khi ra tay là đánh vào điểm yếu nhất của khảo hạch.

Trên quảng trường, người chọn khảo hạch nào sẽhọc được thánh thuật đó.

Khảo hạch càng khó cũng có nghĩa là thánh thuật càng cao thâm mà những thiên kiêu đứng đầu đại lục kia hiển nhiên sẽ chướng mắt những bia đá thánh thuật bình thường.

Cố Khinh Yên nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, bước lên theo bản năng, mở miệng muốn nói.

Nhưng nàng vừa bước lên một bước đã bị Cố Vân ngăn lại.

Cố Khinh Yên nghi ngờ nhìn sang Cố Vân, cái bia đá mà Tịch Thiên Dạ chọn là bia đá khó nhất trên quảng trường, mà một khi khảo hạch thất bại liền tương đương với việc không thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông nữa, vậy thì những tọa hóa phía sau cũng chẳng liên quan gì đến hắn nữa.

Như vậy, cách làm ổn thỏa nhất chính là trước tiên lấy được thân phận đệ tử ngoại môn của Thiên Lan thần tông đi đã rồi mới thách thức bản thân sau.

"Nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ chọn thánh thuật khó nhất trong một trăm linh tám thánh thuật chí cao này, mà thiên phú của Tịch Thiên Dạ còn cao hơn cả hai chúng ta."

Cố Vân thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ ngạo nghễ nhàn nhạt. Không làm thì thôi, đã làm là phải chọn cái tốt nhất, phải có ý chí không sợ trời, không sợ đất, không quan tâm thành bại mà dũng cảm tiến lên. Đây mới là ý chí của thiên tài, là tâm thái của cường giả chí cao.

Khiêu chiến tất cả, chỉ có vậy mới có thể hướng tới cấp độ cao hơn.

Nàng, Tịch Thiên Dạ cùng với Cố Khinh Yên đều là người không chịu thua há lại đi chọn một khảo hạch dễ dàng.

Cố Khinh Yên nghe vậy thì sững sờ, trầm mặc lại đôi chút, nhưng rất nhanh lại hừ một tiếng, thầm nhủ Cố Vân dẻo miệng! Bất quá nàng cũng không nói gì thêm mà bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trong lòng đã chấp nhận quan điểm của Cố Vân.

Kỳ thật Tịch Thiên Dạ căn bản không có cái ý chí thiên kiêu nhưCố Vân nói kia, không có ý chí gì mà không quan tâm thành bại, dũng cảm tiến lên kia... mà thật ra hắn chỉ tùy tiện tìm một tấm bia đá ở lân cận thôi.

Bởi vì với hắn thì tấm bia đá nào cũng không khác nhau là mấy. Đương nhiên ngoại nhân sẽ không hiểu được điều này.

Tịch Thiên Dạ đi đến trước Thương Lan Thánh Tâm kiếm bia, phóng xuất ra thần niệm chui vào trong bia đá, một khắc sau bia đá phát ra quang mang sáng chói, đạo ánh sáng đó hóa thành một cái lồng phong bế trong phạm vi trăm trượng, triệt để giam Tịch Thiên Dạ lại.

Tu sĩ đang tiến hành khảo hạch sẽ không có bất cứ cái gì quấy nhiễu, cho dù là đại thánh đến đây cũng không thể phá hủy được vòng bảo hộ này.

Tịch Thiên Dạ nhắm mắt lại, sau khi cảm nhận xung quanh không có gì nguy hiểm mới phóng xuất ra toàn bộ thần niệm chui vào trong bia đá.

"Hăn lại dám!"

"Thứ không biết lượng sức mình!"

"Trong khoảng thời gian ba hơi thở hắn nhất định sẽ bị đá ra, không có nội tình tu luyện của tông môn kia căn bản không có khả năng xuông qua khảo hạch của một trăm linh tám thánh thuật chí cao. Hắn lại coi mình thành đệ nhất thiên tài từ trước đến nay của đại lục không bằng."

Những người vây quanh đều nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt chế giễu cùng khinh thường bởi vì hắn khá đặc thù nên khi hắn khảo hạch đã hấp dẫn không ít người tới xem.

Một tên lại tự nhận đệ nhất thiên tài của đại lục thì những thiên tài khác sao có thể tâm phục khẩu phục.


Trang 176# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất