Chương 407: Thẳng Tiến Không Lùi
Rất hiển nhiên, phiền phức hiện tại của Tịch Thiên Dạ không phải lớn bình thường, mà là ở mức độ toàn đại lục, toàn bộ đại lục đều vì hắn mà chấn động, những thế lực để mắt tới hắn đã không đơn giản là Phúc Hải thánh quốc hay là Thiên Dương thánh quốc cỏn con như này nữa, mà sẽ là vô thượng cổ quốc Trung Vực, tam đại cổ giáo Hắc Ám Thế Giới.......Rất nhiều thế lực khổng lồ đều đặt sự chú ý vào Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến những người khác, nhìn về thiếu niên của quận Lô Hề kia, thản nhiên hỏi.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta...ta tên là....Chúc....Chúc HIểu Trang....người Chúc gia....ở.....ở quận Lô Hề....."
Chúc Hiểu Trang thấy Tịch Thiên Dạ chủ động hỏi tên tuổi hắn, kích động đến điên lên, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
"Ngươi theo ta ra ngoài đi."
Tịch Thiên Dạ cười nói.
Chúc Hiểu Trang vì nhắc nhở hắn mà đắc tội những người trẻ tuổi trên quảng trường kia, nếu tiếp tục lưu lại nói không chừng sẽ phát sinh bất trắc.
Nhiều người trên quảng trường như vậy, hắn cũng không cách nào biết được ai có ác ý ai không có, cũng không thể giết sạch mà không hỏi rõ trắng đen.
"Thế nhưng.....Tịch đại nhân, ngài không thể đi ra ngoài......nhiều người đang bao vây bên ngoài...."
Trong ánh mắt của Chúc Hiểu Trang có chút do dự, muốn khuyên can Tịch Thiên Dạ.
Đối với Tịch Thiên Dạ mà nói thì bên ngoài có khác gì đầm rồng hang hổ, tùy thời liền có thể phát sinh tai họa ngập trời, chỉ có ở trên quảng trường mới là nơi an toàn nhất.
Hắn liều chết nhắc nhở Tịch Thiên Dạ chính là vì không muốn Tịch Thiên Dạ ra ngoài chịu chết.
"Yên tâm đi, những người kia không làm gì được ta."
Tịch Thiên Dạ khẽ cười.
"Thế nhưng là....."
Chúc Hiểu Trang vẫn do dự vô cùng, rất khó hiểu vì sao Tịch Thiên Dạ nhất định phải ra ngoài a, bên ngoài bây giờ thế nhưng là thiên lạ địa võng, chỉ còn chờ hắn lao ra như con thiêu thân mà thôi.
"Ngươi không muốn theo ta sao?"
Tịch Thiên Dạ hỏi, nếu Chúc Hiểu Trang không muốn, hắn đương nhiên sẽ không cưỡng cầu hắn, dù sao trong mắt hắn, trên quảng trường này an toàn hơn bên ngoài nhiều lắm.
Chúc Hiểu Trang nghe vậy, sững sờ, sau đó lắc đầu, kiên định nói.
"Ta nguyện ý cùng ngài đi ra."
Cũng chỉ có hắn và Tịch Thiên Dạ là người quận Lô Hề trên quảng trường, những người khác đều là thế lực vực ngoại, không phải người một nhà, chỉ có hắn và Tịch Thiên Dạ mới là "người nhà" mà thôi.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, mang theo Chúc Hiểu Trang rời khỏi đó, bước chân từ tốn nhẹ nhõm đi ra bên ngoài, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, phảng phất bên ngoài chính là thiên đường đang vẫy gọi hắn, chứ không phải đầm rồng hang hổ.
"Có khí phách, thật là can đảm."
Vân Phong Dật hét lớn trong lòng, bên trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng thán phục.
Vân Tương Quân cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, dù là thời điểm ở quận Lô Hề thì Tịch Thiên Dạ cũng chưa từng thỏa hiệp bất cứ điều gì, mặc kệ khó khăn hay hiểm trở cỡ nào cũng sẽ đối mặt với nó, cho dù có phải là địch với tất cả thế lực ở Lan Lăng quốc.
Nhưng với nàng mà nói thì Lan Lăng quốc quá nhỏ, lực lượng của toàn bộ quốc gia cũng không đáng nói đến, là địch với một tiểu quốc ở vùng Man Hoang hẻo lánh vắng vẻ thì tính là gì, trong lòng nàng không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào hết.
Nhưng giờ khắc này, nàng chân chính chấn kinh, tâm tình phức tạp vô cùng.
Bởi vì giờ đây Tịch Thiên Dạ không phải đối mặt với Lan Lăng quốc, mà là phần lớn thế lực trên toàn bộ đại lục...Thậm chí kể cả Vân Phượng cổ quốc bọn họ cũng có hứng thú với hắn. Thế mà hắn vẫn cứ ung dung như vậy, không sợ trời không sợ đất, không màng sống chết, không muốn thỏa hiệp chút nào.
"Người này mặc dù phách lối đến cùng cực, nhưng lại có cỗ khí phách mà thường nhân không có."
Vân Tương Quân than nhẹ, tràn đầy cảm khái.
Có đôi khi một người phách lối chỉ vẻn vẻn là ý thế bắt nạt kẻ khác mà thôi, cũng không phải không sợ chết.
Có thể phách lối đến độ không sợ chết, hoàn toàn làm theo ý mình, vậy đã không phải đơn giản là phách lối nữa rồi.
Những người còn lại thấy Tịch Thiên Dạ không có ý ở lỳ trên quảng trường, nhao nhao thở nhẹ một hơi.
Ánh mắt rất nhiều người đều mang vẻ cười trên nỗi đau người khác, Tịch Thiên Dạ dĩ nhiên muốn đâm đầu vào chỗ chết như vậy, dĩ nhiên không thể tốt hơn.
Có tổng cộng hai mươi bốn vòng xoáy không gian, mỗi một vòng xoáy lại thông đến một địa phương khác nhau, có khi hai đường hầm không gian ngay sát nhau, nhưng cũng có thể lại ở hai nơi xa nhau như gần đất xa trời, thậm chí có thể cách nhau mười không gian thế giới, dưới tình huống bình thường thì mất hơn tháng trời cũng chưa chắc có thể đến.
Cho nên, ai trong những tuyệt thế thế lực kia có thể bắt được Tịch Thiên Dạ đầu tiên chỉ có thể dựa vào vận khí.
Không ai biết trước được Tịch Thiên Dạ sẽ ra bằng đường hầm không gian nào, cũng không thể cắt cử nhân lực túc trục tại hết thảy được, bình thường thì sẽ có hai – ba thế lực cùng nhau trấn giữ một đường.
Đến cùng ai sẽ may mắn vớ được Tịch Thiên Dạ, trước khi hắn đi ra ngoài thì không thể nói trước được.
Tịch Thiên Dạ mang theo Chúc Hiểu Trang tùy tiện lựa một đường hầm không gian mà bước vào, lực lượng không gian bao phủ lấy họ, biến mất tại sâu trong hư không trong nháy mắt.
Những người còn lại trên quảng trường thấy vậu, thi nhau bay về phía đường hầm mà Tịch Thiên Dạ chọn, bọn họ chờ ở đây cũng chỉ vì muốn biết được lựa chọn của Tịch Thiên Dạ mà đi theo.
Như vậy thì bọn họ mới có thể hồi báo tin tức và địa điểm của Tịch Thiên Dạ cho tông môn hay gia tộc của mình.
"Hi vọng hắn có thể lựa được cửa ra mà Vân Phượng cổ quốc chúng ta trấn giữ, nếu vậy thì còn có hi vọng sống sót, nếu không........"
Vân Tương Quân đi tới trước đường hầm không gian, khẽ lắc đầu nói.
Nàng cũng không biết Vân Phượng cổ quốc đến cùng có trấn giữ cửa ra đường hầm này hay không, hết thảy chỉ còn cách xem vận khí của Tịch Thiên Dạ.
Không gian chuyển đổi, từng tia ánh sáng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Tịch Thiên Dạ, đợi khi mắt hoàn toàn thích ứng, Tịch Thiên Dạ phát hiện nơi này là một chỗ rừng núi hoang dã, đập vào mắt là cảnh tượng từng dãy núi chập chùng, cây cỏ sum suê.
Vùng núi này rất rộng lớn, bát ngát, kéo dài hơn vạn dặm.
Ở trên một chút cây cối, nham thạch, trên vách đá dựng đứng.....Có thể thấy lờ mờ được một ít thân ảnh, có người ngồi xếp bằng, có người thì dựa lưng vào vách núi, ngắm nhìn biển mây vô tận, chỗ thì tốp năm tốp ba tụ lại, đang thôi diễn công pháp võ học.
Tịch Thiên Dạ xuất hiện, khiến hư không dập dờn từng gợn từng gợn sóng, như là ném một cục đá xuống mặt hồ yên ả, khiến cả thiên địa kích động trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tịch Thiên Dạ, nhìn về phía thiếu niên đột nhiên xuất hiện kia.
Oanh!
Sự xuất hiện của Tịch Thiên Dạ tựa như vạn khỏa đạn hạt nhân nổ tung trong nháy mắt, khiến cả vùng núi hoang dã này như bừng tỉnh dậy.
"Tịch Thiên Dạ!"
"Hắn chính là Tịch Thiên Dạ, không sai!"
"Ha ha, vận khí thật không tệ, không nghĩ tới tên tiểu tử kia lại ra đúng chỗ chúng ta trấn giữ."
"Đại khí vận, đại khí vận a, bước trước người khác một bước, liền nắm trước tiên cơ, các thế lực kia hẳn phải ghen tị đến chết đi."
Những người canh giữ ở cửa ra kinh hỉ vô cùng, ánh mắt sắc bén thèm khát nhìn Tịch Thiên Dạ, như nhìn một tuyệt thế mỹ nữ trần như nhộng đang ở trước mặt, khí tức cường đại phóng ra, quét ngang thiên địa, không ai là không có tu vi Thánh cảnh, mà cũng không phải là Thánh Nhân phổ thông.
Trang 205# 1