Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 421: Công Tôn Uyển Nhi

Chương 421: Công Tôn Uyển Nhi




Đoạn đường đi tới Thạch Nghĩ thành khoảng tám trăm dặm, đoàn người của Tịch Thiên Dạ bị ngăn lại kiểm tra cũng không dưới mười lần.

Vân Tưởng Quân hơi khẽ cau mày, phát hiện có chút không đúng! Dưới tình huống bình thường căn bản sẽ không tuần tra nghiêm ngặt như thế, toàn bộ Thạch Nghĩ thành hiển nhiên ở vào trạng thái giới nghiêm.

Vì cái gì?

Bởi vì Thạch Nghĩ thành đã có được tin tức ma tộc xuất thế sao?

Sau nhiều lần kiểm tra, Tịch Thiên Dạ rất kiên nhẫn mới đi tới được trước cửa thành Thạch Nghĩ.

Cửa thành tỏa ra khí tức cổ lão và tang thương, từng nhóm binh sĩ trên tường thành đi san sát nhau, trong mắt tràn đầy xơ xác tiêu điều.

Cửa thành đề phòng sâm nghiêm, một cái dụng cụ khổng lồ đặt ở một bên cửa thành, bất kì sinh linh nào đi qua cửa thành cũng sẽ bị dụng cụ đó phát ra ánh sáng chiếu đến.

"Ma Linh nghi!"

Vân Phong Dật nói khẽ, trong mắt xuất hiện vẻ thận trọng.

Ma Linh nghi chính là là một loại dụng cụ cổ lão có thể dò xét ma khí, nghe nói bất kì Ma tộc nào ở trước Ma Linh Nghi không thể che dấu một cái gì cả.

Suy đoán của bọn hắn trước đó không có sai, Thiên Lan ma tai đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Thiên Lan Thần Thổ.

Mà Thạch Nghĩ thành lại hành động như đang gặp phải đại địch, hiển nhiên không chỉ giới nghiêm đơn giản như vậy.

Hắn đột nhiên có dự cảm không lành không hiểu lý do, bên trong Thạch Nghĩ Thành đang chuẩn bị phát sinh một chuyện gì đó rất lớn.

Mặc dù đó chỉ là một dự cảm, nhưng dự cảm của hắn luôn luôn chính xác, nếu không phải bị Tịch Thiên Dạ cưỡng ép ở lại, hắn tuyệt đối sẽ quay đầu rời đi, căn bản sẽ không tiến vào Thạch Nghĩ Thành.

Vân Tưởng Quân bắt đầu thận trọng hơn, nàng cũng phát hiện ra Thạch Nghĩ thành không giống bình thường, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ bọn hắn không thể chọn một lựa chọn nào khác cả.

Đoàn người vừa đi qua cửa thành, đi vào đường chính của thành, đã bị một đoàn người ngăn lại.

"Tưởng Quân, tại sao ngươi lại tới Thạch Nghĩ thành."

Một âm thanh lanh lảnh lên tiếng, chỉ thấy mười mấy người đang đi tới, từng người quần áo hoa lệ, khí chất xuất chúng, ở trên đường cái đúng là thiên nga giữa bầy vịt.

Đứng chính là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp như hoa, những người kháchình như chỉ là tùy tùng, đi theo ở phía sau rất cung kính.

Nữ nhân trẻ tuổi kia hiển nhiên quen biết với Vân Tưởng Quân, bước nhanh về phía trước cầm chặt tay Vân Tưởng Quân, trong đôi mắt tràn đầy sự vui mừng ngoài ý muốn.

Là Vân Thiên cổ quốc thái tử, Vân Tưởng Quân đột nhiên xuất hiện tại Thạch Nghĩ thành, cũng rất khó có thể dự liệu đến.

"Uyển Nhi, thật là đúng dịp."

Vân Tưởng Quân cũng hơi sững sờ, sau đó kéo tay của nữ tử đó trong vô thức, khẽ mỉm cười.

Chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện nụ cười của nàng có chút mất tự nhiên.

"Thật sự là quá tốt, tỷ muội chúng ta đã mấy năm chưa gặp rồi, ngươi tới Thạch Nghĩ thành cũng không nói trước cho ta biết một tiếng. Đi, tỷ tỷ mở tiệc mời ngươi."

Nói xong, người gọi là Uyển Nhi thật hưng phấn phân phó với bọn hạ nhân, để bọn hắn lập tức đi chuẩn bị yến hội, nàng muốn vì hảo tỷ muội bày tiệc mời khách.

"Không được đâu Uyển Nhi, ta còn có việc khác cần làm. Ngươi đi về trước đi, nếu có thời gian ta sẽ quay lại tìm ngươi."

Vân Tưởng Quân xấu hổ cự tuyệt, đôi mắt vô ý liếc qua nhìn Tịch Thiên Dạ.

Công Tôn Uyển Nhi nghe vậy hơi sững sờ, Vân Tưởng Quân tới Thạch Nghĩ thành còn có thể có chuyện gì? Nàng không khỏi cũng nhìn qua Tịch Thiên Dạ, hành động vừa rồi của Vân Tưởng Quân không thoát khỏi được mắt nàng.

Là khuê mật với Vân Tưởng Quân, ca ca của nàng Vân Phong Dật nàng đương nhiên cũng biết, nhưng người thiếu niên bên cạnh Vân Tưởng Quân kia nàng chưa từng gặp qua, hơn nữa nhìn bộ dáng Vân Tưởng Quân tựa hồ hết sức để ý hắn.

"Tưởng Quân, vị này là... Ngươi không giới thiệu một chút sao?" Công Tôn Uyển Nhi đột nhiên cười nói.

"Hắn... Là bằng hữu của ta." Vân Tưởng Quân chê cười nói.

"Bằng hữu gì? Là bằng hữu xếp vào loại rất quan trọng kia sao? Ngươi cũng không giới thiệu một chút cho ta à, không coi ta là khuê mật tốt của ngươi á."

Công Tôn Uyển Nhi gắt giọng. Chỉ là tầm mắt càng ngày càng cổ quái, hiển nhiên nàng đã có chút hiểu sai, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đã có chút khác biệt.

Nàng quen Vân Tưởng Quân hơn mười năm, chưa bao giờ thấy nàng có hứng thú với bất kỳ nam nhân nào, tâm tính cao ngạo, cơ bản chẳng thèm ngó tới những nam nhân kia. Mà nguyên nhân là vì thân phận, là thái tử của Vân Thiên cổ quốc, nàng cũng không thể tùy tiện phát sinh tình cảm với người khác.

Thiếu niên ở trước mắt không biết là thần thánh phương nào, không chỉ đi cùng với Vân Tưởng Quân mà còn để cho nàng để mắt đến.

Không đơn giản a không đơn giản a.

Vân Tưởng Quân xấu hổ cười, không biết nên trả lời Công Tôn Uyển Nhi như thế nào.

Vân Phong Dật cũng trở nên mất tự nhiên hơn, hắn không ngờ rằng, vừa đến Thạch Nghĩ thành đã gặp được một hoàng tử và một công chúa của Phúc Hải thánh quốc.

Nếu như bình thường thì cũng không sao, nhưng vào lúc này thì... Vân Phong Dật thấy như ngồi bàn chông, vận khí cũng không khỏi quá kém đi.

"Tưởng Quân công chúa, đã lâu không gặp."

Tốt tại không có xấu hổ bao lâu, một thanh âm trong veo giải vây cho nàng. Thanh niên đi cùng một chỗ với Công Tôn Uyển Nhi tiến lên phía trước, hiển nhiên hắn cũng là người quen cũ của Công Tôn Uyển Nhi.

"Vô Dịch hoàng tử." Vân Tưởng Quân lễ phép khẽ gật đầu.

Người này tên là Công Tôn Vô Dịch, chính là một đường ca của Công Tôn Uyển Nhi, danh tiếng trong các vị hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc cũng không nhỏ, so với Công Tôn Vô Quá cùng Công Tôn Vô Võng còn lớn hơn rất nhiều.

Bất quá Vân Tưởng Quân cũng không thích người này, người này tính mục đích rất mạnh, làm việc không từ thủ đoạn, mà năm lần bảy lượt dùng một chút thủ đoạn dối trá để theo đuổi nàng, khiến cho nàng rất là phản cảm.

Mặc dù Công Tôn Vô Dịch chào hỏi với Vân Tưởng Quân, nhưng ánh mắt lại liếc mắt đưa tình với Tịch Thiên Dạ rất sắc bén, như muốn dùng ánh mắt để giết hắn vậy.

Một thiếu niên lạ lẫm xuất hiện bên cạnh Vân Tưởng Quân, khiến cho hắn rất khó hiểu và cảnh giác. Bên cạnh Vân Tưởng Quân không nên có nam nhân khác, mà ánh mắt vừa rồi của Vân Tưởng Quân khiến hắn chú ý, trong lòng dâng lên một tia sát ý.

Vân Tưởng Quân tướng mạo khuynh thành, khí chất hàm dưỡng rất xuất chúng, thiên phú cũng rất trác tuyệt, nghe nói có tư chất trở thành nữ Đại Thánh. Mà thứ quan trọng nhất chính là thân phận thái tử Vân Thiên cổ quốc, tương lai rất có thể có quyền hành chấp chưởng Vân Thiên cổ quốc.

Vân Thiên cổ quốc không giống Phúc Hải thánh quốc, hoàng tử trong hoàng thất Phúc Hải thánh quốc tương đối nhiều, tranh quyền đoạt lợi ích khắp nơi đều thấy, cho dù là Hà hoàng tử cũng không dám nói rằng tương lai mình nhất định có thể chấp chưởng toàn bộ Phúc Hải thánh quốc.

Nhưng Vân Thiên cổ quốc khác biệt, Vân Thiên cổ quốc nữ tử địa vị cao hơn nam tử, các triều đại chỉ có nữ tử có thể trở thành quốc quân. Mà ở bên trong thế hệ này của Vân Thiên Cổ quốc thì cơ hồ không có công chúa nào có thể uy hiếp được địa vị của Vân Tưởng Quân, tỷ lệ tương lai nàng trở thành nữ hoàng của Vân Thiên cổ quốc rất cao.

Ở trên đại lục không có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm Vân Tưởng Quân, nếu là có thể trở thành phu quân của nữ hoàng thì vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, có thể ăn ở không cả đời.

"Tưởng Quân công chúa, bằng hữu của ngươi ta biết rất nhiều, nhưng chúng ta rõ ràng chưa từng gặp qua thiếu niên này xem ra chúng ta rất có duyên phận, ngươi hãy giới thiệu một chút đi."

Công Tôn Vô Dịch mỉm cười nói, cái cằm hơi vung lên.

Nói quen mặt thì đó có thể nói là có chút ba hoa, kỳ thật hắn cảm thấy Tịch Thiên Dạ có chút quen quen, chỉ là cẩn thận nhớ lại cũng không nhớ ra được, có thể khẳng định là hắn chưa từng gặp qua người này.


Trang 212# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất