Chương 437: Trảm Nhạc Thánh Kiếm
Quỷ dị nhất chính là Tịch Thiên Dạ có thể cùng lúc thi triển ra mấy tầng Thánh thể.
Một tầng chồng lên một tầng, mà mỗi một tầng đều vô cùng cường đại, hắn chỉ có thể phá vỡ một tầng linh thể bên ngoài mà thôi.
Hắn chưa bao giờ gặp qua Thánh thể như thế, thật sự là quá đáng sợ cùng khó tin a.
Tà Uyên Hậu thật sự bị rung động bởi thủ đoạn của Tịch Thiên Dạ, chỉ cần đạt được bất kỳ thần thông nào trên người Tịch Thiên Dạ, Phúc Hải Thánh quốc nhất định có thể nhanh chóng quật khởi.
Người tuổi trẻ trước mắt thật sự là một cái bảo tàng khổng lồ, khó trách bị nhiều thế lực lớn trên đại lục chú ý đến, cho dù là hắn cũng động tâm a.
Toàn bộ người trong thành Thạch Nghĩ đều chấn động vô cùng, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy quỷ vậy.
Không ngờ Tịch Thiên Dạ có thể giao thủ với Tà Uyên Hậu mà đứng ở thế bất bại...
Toàn bộ đại lục cũng không thể tìm ra một người trẻ tuổi thứ hai có năng lực quỷ dị cùng kinh khủng như thế đi, cho dù tộc nhân của năm đại Đế tộc trong truyền thuyết cũng chưa hẳn có nhân vật như vậy.
Mộ lão nhân rung động nhìn Tịch Thiên Dạ, nếu trước đó Tịch Thiên Dạ sớm sử dụng thủ đoạn này, căn bản không cần e ngại hắn. Hiển nhiên, từ vừa mới bắt đầu Tịch Thiên Dạ vẫn luôn đề phòng không phải là hắn, mà là Tà Uyên Hậu núp trong bóng tối.
Chỉ là vì sao Tịch Thiên Dạ lại biết được sự tồn tại của Tà Uyên Hậu, thật là quỷ dị a.
Kỳ thật Mộ lão nhân vẫn hiểu sai, kẻ mà Tịch Thiên Dạ muốn đề phòng căn bản không phải là người của Phúc Hải Thánh quốc, dù là Tà Uyên Hậu, hắn cũng không hề e ngại, hắn đề phòng chính là Thạch Nghĩ tộc.
Mặc dù ở trong di tích Thiên Lan không thể tu thành Đại Thánh, nhưng chưa chắc sẽ không có lực lượng đạt đến cấp độ Đại Thánh. Dù sao những chủng tộc xa xưa này đã được truyền thừa từ thời thượng cổ đến nay, bọn họ nhất định có một số thủ đoạn bất phàm. Tịch Thiên Dạ cảm nhận được ở trong thành Thạch Nghĩ có một luồng khí tức cỗ lão thương mang, lực lượng kia mới là uy hiếp thật sự đối với hắn.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến người Phúc Hải thánh quốc, mang theo mấy cái Cố Vân lấp lóe mấy lần đã đi đến tường thành, mượn nhờ lực phản chấn nên tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn, cho dù là Tà Uyên Hậu cũng không cách nào ngăn cản, mà những tu sĩ khác của Phúc Hải thánh quốc thì càng không cần nói đến.
"Thánh Hầu đại nhân, không thể để cho hắn chạy trốn a." Mộ lão nhân vô cùng nôn nóng nói.
Hiện tại Tịch Thiên Dạ đã nghịch thiên như vậy, nếu qua mấy năm nữa, Tịch Thiên Dạ sẽ mạnh mẽ đến mức nào đây, thật sự khó mà tưởng tưởng.
Nếu đã triệt để đắc tội người này, vậy thì cho dù phải trả giá như thế nào cũng không thể để hắn trưởng thành, nếu không Phúc Hải thánh quốc sẽ đứng trước nguy cơ bị diệt vong.
Ánh mắt Tà Uyên Hậu trở nên băng lãnh, hắn đương nhiên sẽ không thả Tịch Thiên Dạ rời khỏi, bởi vì kẻ này đã có thể uy hiếp được hắn, Phúc Hải thánh quốc cũng e ngại không thôi.
"Thôi! mời Thánh kiếm đi."
Tà Uyên Hậu than nhẹ một tiếng, chỉ bằng một mình hắn, không cách nào lưu người trẻ tuổi kia lại.
Hắn vừa dứt dời, sâu trong Vân Lạc điện đột nhiên sáng lên một luồng thánh quang xuyên thấu thiên địa, vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ thành Thạch Nghĩ, thậm chí ngàn dặm bên ngoài thành Thạch Nghĩ cũng nằm trong phạm vị bao phủ.
Người trong thành Thạch Nghĩ bỗng nhiên cảm thấy làn da có chút đau nhức, dường như có một thanh kiếm sắc bén vô hình đang cắt chém làn da của bọn hắn. Sự sắc bén kia bao trùm toàn bộ hư không, khiến cho mọi người cả người căng cứng.
Thứ gì?
Mọi người rung động nhìn về Vân Lạc điện, khí tức kia thật sự là đáng sợ, cho dù là Tà Uyên Hậu cũng không có khí tức khủng bố như thế.
Rất nhanh, mọi người nhìn thấy một một thanh cổ kiếm màu xanh thẳm phóng lên trời, vạch ra một đường cong ưu mỹ rơi vào trong tay Tà Uyên Hậu.
Tà Uyên Hậu nắm thanh kiếm kia, thân thể hơi chìm xuống, vẻ mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
Dường như hắn nắm không là một thanh kiếm, mà là một tòa Thần sơn cổ xưa.
"Trảm Nhạc Thánh kiếm!"
Trong thành Thạch Nghĩ vang lên tiếng kinh hô, không ít người đã nhận ra lai lịch của thanh kiếm kia.
Trảm Nhạc Thánh kiếm, một trong những trọng khí trấn quốc của Phúc Hải Thánh quốc, nghe đồn thanh kiếm này đã từng chém giết Đại Thánh, nhiễm phải máu tươi cùng hồn của Đại Thánh, là một thanh hung khí thật sự.
Đại Thánh khí vô cùng thưa thớt, mà Trảm Nhạc Thánh kiếm lại là một trong số đó.
Mà ở trong tất cả Đại Thánh khí trên đại lục, Trảm Nhạc Thánh kiếm cũng rất nổi bậc.
Hầu hết mọi người đều bất ngờ, không nghĩ tới Tà Uyên Hậu lại mang Trảm Nhạc thánh kiếm đến di tích Thiên Lan, nếu chẳng may đánh mất thanh kiếm này, đây chính là tổn thất không thể vãn hồi đối với Phúc Hải Thánh quốc a, so với việc tổn thất một vị Đại Thánh càng thêm nghiêm trọng.
"Trảm Nhạc Thánh kiếm!"
Vân Tưởng Quân hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập lo lắng, Phúc Hải Thánh quốc thật sự là đủ hung ác, ngay cả Trảm Nhạc Thánh kiếm cũng mời ra.
Tịch Thiên Dạ cũng phát giác được khí tức sắc bén sau lưng, một cỗ kiếm ý kinh người đã khóa chặt hắn. Tịch Thiên Dạ hơi ngừng lại, quay người nhìn về Tà Uyên Hậu.
Mấy người Cố Vân khẽ run người, mặc dù Thánh kiếm khóa chặt Tịch Thiên Dạ, nhưng thoáng tiết ra một chút khí tức, đã đủ khiến hai người hoảng sợ.
Cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra, dường như bọn họ chỉ cần thoáng chạm nhẹ vào kiếm quang cũng sẽ biến thành tro bụi.
"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi có thể ngăn cản thanh Thánh kiếm này, vậy bản tọa thật sự không làm gì được ngươi, ngươi có thể rời đi. Nhưng nếu ngăn không được, như vậy ngươi chỉ có một con đường chết. Thánh kiếm một khi ra khỏi vỏ, ta cũng không cách nào hoàn toàn khống chế nó."
Tà Uyên Hậu nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn là người luôn tự cao tự đại, so về thiên phú hắn không thua bất cứ ai, cho dù kẻ tu thành Thiên Tôn như Cố Khinh Yên cùng Cố Vân, hắn cũng không để trong lòng. Nhưng Tịch Thiên Dạ, lại là người trẻ tuổi duy nhất khiến hắn phải than thở tự nhận không bằng.
Ở thời đại hắn sinh ra, cho tới hôm nay vẫn là hắn đi ngược dòng chiến thắng, một đường truy kích tu sĩ thế hệ trước. Nhưng không ngờ cuối cùng có một ngày, có một người trẻ tuổi cũng có thể đối kháng hắn.
"Trước khi ta xuất kiếm, vẫn còn kịp hối hận, đề nghị trước đó của ta vẫn còn hữu hiệu, thậm chí ta có thể cho ngươi đãi ngộ tốt hơn. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đưa lựa chọn chính xác..."
Dù là thời điểm này, Tà Uyên Hậu vẫn chưa từ bỏ ý định mời chào Tịch Thiên Dạ, có được Tịch Thiên Dạ còn đáng giá hơn bất luận bảo vật gì.
"Một thanh Đại Thánh khí mà thôi, ngươi tự tin như vậy sao."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, Đại Thánh khí có mạnh hơn đi nữa, nhưng Tà Uyên Hậu chỉ là Thánh Nhân viên mãn cảnh, không có khả năng phát huy toàn bộ lực lượng phát của nó.
Lực lượng cấp bậc Đại Thánh không phải là thứ mà Thánh Nhân phổ thông không có khả năng chạm đến, cho dù được xưng là 48 vị Chí Cao Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.
Tà Uyên Hậu than nhẹ một tiếng, trong mắt có sự thất vọng.
Vù!
Hắn không lưỡng lự nữa, trực tiếp vung kiếm chém ra.
Chỉ một kiếm, liền rút sạch toàn bộ Thánh khí trong cơ thể hắn, Trảm Nhạc Thánh kiếm tỏa ra một luồng kiếm mang.
Sau một khắc, kiếm quang xuyên thủng hư không, dường như vượt qua khoảng cách không gian cùng thời gian, chớp mắt đã đến trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ biểu lộ ngưng trọng, vung tay đẩy mấy người Cố Khinh Yên ra xa.
Một kiếm này, cho dù chỉ là một tia dư ba các nàng cũng không chịu nổi.
Trang 220# 1