Chương 488: Thần Ma Thủ Tiến Hoá
Sau khi đánh bại đám Linh Thừa Nguyên, Tịch Thiên Dạ lại tìm chỗ ẩn núp để bế quan tu luyện lần nữa.
Trong mười ngày đầu ở giải đấu thì vòng an toàn sẽ không thu nhỏ. Bất luận người dự thi nào cũng có thể tự do hành động.
Bên ngoài hỗn loạn không ngừng nhưng Tịch Thiên Dạ hiển nhiên không hề hay biết.
Đả bại đám Linh Thừa Nguyên dẫn tới hậu quả chấn động, nhưng nhất thời cũng không ảnh hưởng đến không gian đấu chiến.
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi yên vị trong căn phòng tối, chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng mờ.
Trên hai cánh tay hắn lần lượt nắm hai khối tinh thạch: một khối màu trắng tinh khiết, một khối màu đen như mực. Chính là Bạch Ly châu và Mặc Tâm châu.
Bình thường thì không thể nào hấp năng lượng thụ thần tính ẩn bên trong nhưng Tịch Thiên Dạ tự nhiên có cách. Hắn trực tiếp thi triển Thôn Phệ Tinh Không bí pháp, năng lượng nào cũng đều bị hắn nuốt trọn.
Chỉ thấy từng tia như sương mờ trắng óng ánh cùng từng sợi hắc quang u âm từ hai khối bảo vật tản ra, sau đó từng chút một bị hấp thu vào cơ thể rồi biến mất không tung tích.
Năng lượng thần tính ẩn chứa bên trong Bạch Ly châu và Mặc Tâm châu hết sức mỏng manh.
Phần lộ ra ngoài dù nhiều nhưng lại không trân quý bằng.
Tịch Thiên Dạ không tài nào đột phá tu vi của mình, nhưng lại có thể hấp thu thần tính lực lượng bên trong Bạch Ly châu và Mặc Tâm châu để tiến hóa thần thông Thần Ma Thủ.
Hai loại Thần thông và pháp thuật có khác biệt rất lớn.
Pháp thuật là một loại kỹ xảo thi triển lực lượng, một phương thức vận hành năng lượng của bản thân.
Mấu chốt của pháp thuật nằm ở kỹ xảo và độ thuần thục. Tỷ như kiếm pháp hay độn pháp...
Còn thần thông khác với pháp thuật ở chỗ tuy cũng cần kỹ xảo cùng độ thuần thục, nhưng đồng thời còn phải tu luyện.
Tu luyện một môn thần thông không chỉ cần quá trình suy tưởng, hơn nữa còn cần một thời gian dài tu luyện tiến hóa.
Tỷ như ngũ hành linh thể của Tịch Thiên Dạ chính là một môn pháp thể thần thông.
Đóng vai trò quan trọng nhất trong việc tu luyện Thần Thông chính là tài nguyên.
Thần Ma thủ của Tịch Thiên Dạ cũng là một môn thần thông chi thuật. Trọng tâm của môn này nằm ở việc hấp thu các dạng năng lượng cao cấp có tính chất tương phản nhiều nhất có thể để tu luyện.
Một tay làm thần, một tay làm ma.
Bạch Ly châu và Mặc Tâm châu vừa khéo lại là dạng tài nguyên có thể tu luyện Thần Ma thủ.
Hai mươi viên Bạch Ly châu cùng Mặc Tâm châu hoàn toàn có thể đề cao một tầng sức mạnh của Thần Ma thủ.
Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Tịch Thiên Dạ đã hấp thu hoàn toàn số Bạch Ly châu và Mặc Tâm châu trong tay. Một cỗ khí tức thần thánh mênh mông từ cổ tay hắn tản ra. Chỉ thấy thần mà không thấy ma, bởi vì ma vĩnh viễn ẩn núp trong bóng tối.
"Hẳn là ra ngoài đi săn thôi."
Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vệt kim quang nhanh như tia chớp, cả người trong khoảnh khắc liền biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện trở lại đã là ở giữa đường, bên ngoài khu lầu cao đổ nát.
Đường phố vắng lạnh, không có dấu chân người. Khắp nơi đều là phế tích.
Ngày thứ mười, vòng bắt đầu an toàn thu nhỏ.
Từ vùng biên cổ thành bắt đầu co vào phía bên trong nội thành..
Vị trí của Tịch Thiên Dạ hiện giờ đã rất gần rìa vòng an toàn. E là không lâu sau đó sẽ bao trùm chỗ hắn ở.
Tịch Thiên Dạ một thân một mình di chuyển trên phố. Số người dự thi trong quảng thời gian này đã bị đào thải hơn nữa.
Những người còn lưu lại phần lớn sẽ núp trong bóng tối. Còn người dám trắng trượn đi lại trên phố như Tịch Thiên Dạ về cơ bản là phải có lòng tin tuyệt đối vào bản thân.
Lúc hoàng hôn chạng vạng, dải sáng phía chân trời mỹ diễm như máu.
Đường đi rất dài, Tịch Thiên Dạ bước rất lâu. Nhưng từ đầu đến cuối không có ai dám xuất đầu lộ diện săn con mồi là hắn.
Thậm chí dọc đường đi, hắn có thể cảm ứng được không ít khí tức ẩn trong bóng tối dõi theo hắn. Nhưng khi hắn thôi không để ý nữa, những khí tức nọ toàn bộ trốn biệt, biến mất vô tung vô ảnh.
Thế là không một ai dám xuất thủ với hắn... Hắn đáng sợ đến mức đó sao?
Hắn đã thu khí tức của mình lại. Kẻ khác căn bản không có khả năng nhìn ra trình độ nông sâu của hắn, sẽ chỉ coi hắn là thành một gã Thánh Nhân bình thường.
Tịch Thiên Dạ cũng chẳng chủ động tìm kiếm những kẻ đó. Tu vi của bọn họ đều không mạnh, sợ là cũng chẳng đáng bao nhiêu điểm tích phân, Tịch Thiên Dạ không có hứng thú chút nào.
Rốt cục đi đến đoạn đường thứ ba, Tịch Thiên Dạ cảm ứng được một cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ.
Cỗ khí tức đó khá cường đại, miễn cưỡng khiến Tịch Thiên Dạ cảm thấy đôi phần hứng thú.
Hắn quay người tiến về một tòa thần điện sau lưng. Cước bộ chậm rãi mạnh mẽ âm trầm, tưởng như không quá nhanh nhưng rốt cục chỉ vài bước đã xuyên qua giáo đường vào tận mặt sau thần điện cách đó 10 dặm.
Vù!
Chỉ thấy một đạo thân ảnh màu hồng đậm từ bóng tối bay ra, trôi nổi ngay trước mặt Tịch Thiên Dạ, tỏa ra khí tức mạnh mẽ mà uy nghiêm.
Hiển nhiên hắn biết mình đã bị Tịch Thiên Dạ phát hiện, liền dứt khoát không thèm ẩn nấp nữa, đường đường chính chính đứng ra, không mảy may e dè Tịch Thiên Dạ.
Người kia ẩn trong quầng sáng đỏ đậm tựa như một dải quỷ hỏa.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi bây giờ còn khó giữ mình, lại muốn trêu chọc ta sao."
Thanh âm kia là của một nữ nhân lạnh như băng nói.
Tịch Thiên Dạ hơi kinh ngạc nhìn nữ nhân bên trong hào quang đỏ sậm đó. Hoá ra nàng biết mình
Trong Hắc Bạch thần thành thì bản thân có vẻ không nổi danh đến vậy chứ?
Nữ nhân trước mắt toàn thân tản ra mùi máu tươi nồng đậm. Nhưng quỷ dị ở chỗ mùi hương đó không làm người ta chán ghét, ngược lại lại toát lên vị thơm ngọt quái đản. Hít ngửi một thời gian dài sẽ không tự chủ mà trầm luân bên trong đó..
Huyết tinh quỷ tước tộc!
Một trong lục đại thần tộc của Hắc Bạch thần thành.
Ở thời kỳ thượng cổ thần thoại, huyết tinh quỷ tước tộc khá cường đại. Trong Thái Hoang thế giới mênh mông có thể xếp vào một trăm cường tộc đứng đầu. Thời kì mạnh mẽ nhất, trong huyết tinh quỷ tước tộc đã xuất hiện cảnh giới Tổ Thần.
"Ngươi biết ta?" Tịch Thiên Dạ nghi ngờ hỏi.
Hình như hắn không có quan hệ với huyết tinh quỷ tước tộc.
"Dĩ nhiên là biết ngươi, hiện tại toàn bộ tòa Hắc Bạch thần thành này ai lại không biết đại danh của ngươi chứ."
Nữ nhân huyết tinh quỷ tước tộc cười ha hả, huyết vụ đỏ sậm tràn ngập nhìn không ra dung mạo của nàng, nhưng một đôi đồng tử như toản thạch đỏmáu lại phát ra ánh sáng còn yêu dị hơn.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy sững sờ, hắn nổi danh thế cơ đấy?
"Tịch Thiên Dạ, bản tiểu thư nhìn ngươi có chút thuận mắt không định làm khó dễ ngươi. Thế nhưng ngươi cẩn thận một chút, thần mạch nhân tộc đã phát ra lệnh truy nã. Toàn bộ thần mạch nhân tộc trong đấu chiến không gian số bảy sẽ điên cuồng vây giết ngươi. Nếu như ta đoán không sai, ngươi vừa ngoi đầu lên chẳng được bao lâu e là sẽ có kẻ truyền tin tức ra ngoài. Chắc chắn đám thầm mạch nhân tộc chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện."
Nữ nhân trong huyết vụ che miệng cười khẽ, nụ cười càng thêm lộng lẫy.
Là thiên tài huyết tinh quỷ tước tộc, nàng chưa bao giờ thích thú đám thần mạch nhân tộc kia. Hành động Tịch Thiên Dạ khiến cho nàng rất vừa lòng.
"Thần mạch nhân tộc? Lệnh truy nã?"
Tịch Thiên Dạ trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Vị nữ nhân huyết tinh quỷ tước tộc này nhận ra Tịch Thiên Dạ căn bản không biết "Công tích vĩ đại" của chính hắn, vẫn cứ mơ mơ hồ hồ. Hơn mười ngày không xuất hiện xem ra không phải là để né tránh thần mạch nhân tộc truy sát. Rất có thể chỉ là một quãng thời gian bế quan tu luyện mà thôi.
Nữ nhân trong huyết vụ hào hứng không ít, chẳng ngại ngùng nói hết mọi việc cho người trong cuộc. Chuyện thú vị cỡ này mà chính chủ không biết thì chẳng phải quá không thú vị hay sao?
Trang 245# 2