Chương 497: Không Phải Nhân Loại
Tịch Thiên Dạ đụng vào một tòa thần điện khiến các bức tượng thần bên trong đổ lăn lóc, tóc có chút lộn xộn, hình tượng khá chật vật.
Nhưng ánh mắt của hắn lại rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối không có bất kỳ một gợn sóng nào.
Phảng phất người rơi vào hạ phong không phải hắn, từ đến cuối vẫn là chúa tể thống trị chiến trường Tịch Thiên Dạ.
Ánh mắt Lục Tam Nhan không đành lòng, tu sĩ trên Nam Man đại lục có thể khiến Tịch Thiên Dạ chật vật như thế là tồn tại cực kỳ kinh khủng.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu khi thấy chênh lệch không cách nào bù đắp giữa Nam Man đại lục cùng với Hắc Bạch thần thành nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận.
Thiên tài của Hắc Bạch thần thành vừa mới sinh ra đã đạt đến cấp độ Thánh nhân, tùy tiện tu luyện một chút là đạt đến cảnh giới viên mãn, mà bọn hắn còn có huyết mạch thần linh thượng cổ, thượng cổ cự hung, cùng với đủ loại thiên phú thần thông cường đại.
Tu sĩ của Nam Man đại lục bọn hắn lấy gì ra để so sánh?
Thiên tài ưu tú nhất của Nam Man đại lục cũng bước lên từ một phàm nhân bình thường, tu luyện từ phàm cảnh đến Thánh cảnh cũng đã tiêu tốn mấy chục đến mấy trăm năm.
Mà muốn tu từ Thánh nhân hạ vị lên đến Thánh nhân viên mãn thì cần phải mất thời gian mấy trăm năm.
Mặc dù Nam Man đại lục rộng lớn, số lượng người tu luyện không hề có hạn chế, so về cường giả chí cao thì dù một trăm Hắc Bạch thần thành cũng không bằng được.
Nhưng nếu tính cường giả trẻ tuổi thì căn bản không thể nào so sánh với Hắc Bạch thần thành được.
Lục Tâm Nhan than nhẹ, Dư Nam than nhẹ... Tất cả tu sĩ trên Nam Man đại lục đều than nhẹ.
Chỉ cần cho Tịch Thiên Dạ một chút thời gian thì chắc chắn hắn sẽ trở thành tồn tại phong hoa tuyệt đại nhất của Nam Man đại lục, tương lai sẽ thành Đại Thánh, thậm chí thành Đế cũng cómột cơ hội nhỏ nhoi. Nhưng bây giờ... hắn vẫn chưa trưởng thành.
"Tịch Thiên Dạ, chính ngươi chủ động nhận thua đi, cần gì phải làm bia sống cho người khác."
Ngân Nhạc Anh bước vào thần điện, con ngươi màu xám bạc nhìn qua hắn bằng biểu cảm băng lãnh.
Cuộc chiến sơ qua vừa rồi mặc dù hắn vẫn luôn áp chế Tịch Thiên Dạ nhưng hắn cũng phát hiện ra một vấn đề kinh người.
Minh căn bản không cách nào gây tổn thương cho Tịch Thiên Dạ được, bất luận công kích của hắn có sắc bén đến cỡ nào thì Tịch Thiên Dạ cũng đỡ được mà không bị thương.
Hắn chưa từng gặp qua Thánh thể mạnh mẽ như vậy, dù cho mấy người Man Ma Thần Tộc lấy phòng ngự làm chủ kia cũng không có được lực lượng phòng ngự biến thái đến vậy đi.
"Có phải đang nản chí vì không cách nào phá được phòng ngự của ta hay không?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Con ngươi Ngân Nhạc Anh co rút lại, lạnh lùng nói:
"Ngươi cần gì phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, dù có phòng ngựcường đại đến đâu cũng có lúc bị đánh tan, nếu cứ tiếp tục nhưvậy thì người thất bại vẫn chỉ là ngươi mà thôi. Hơn nữa những kẻ vì phần thưởng treo giải ngươi đang trên đường đến đây, đến lúc đó bị một đám cươờng giả vây quanh thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi."
Trong lòng Ngân Nhạc Anh tự nhiên rất sốt ruột, nếu vẫn không thể nào đánh bại Tịch Thiên Dạ thì ưu thế của hắn sẽ bị đánh mất, những cường giả đến sau rất có thể sẽ cướp Tịch Thiên Dạ từ trong tay hắn.
"Yên tâm đi, dù ngươi công kích một năm cũng vô pháp đánh bại được ta." Tịch Thiên Dạ cười lạnh.
Sức chiến đấu của Ngân Nhạc Anh xác thực rất mạnh nhưng Ngũ Hành linh thể của hắn còn mạnh hơn.
Lực phòng ngự hiện tại của Ngũ Hành linh thể đã cực kỳ kinh người.
"Nói khoác không biết ngượng!"
Ngân Nhạc Anh hừ lạnh một tiếng, cả người hóa thành một đoàn ngân quang sáng chói, hung hăng va chạm với Tịch Thiên Dạ.
Nhất định phải giải quyết Tịch Thiên Dạ càng nhanh càng tốt, bằng không những đối thủ cạnh tranh mạnh hơn đến thì hắn sẽkhông có bất kỳ cơ hội nào.
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lườm Ngân Nhạc Anh một chút, kỳ quái là hắn không có chống cự, ngược lại khoanh chân ngồi xuống đất, dựa lưng vào một bức tượng thần, hệt như một lão tăng nhập định, nháy mắt sau đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn cứ ngồi ở đó như vậy, mặc cho Ngân Nhạc Anh công kích lên người, một chút phản ứng cũng không có.
Ngân Nhạc Anh thấy vậy hơi sững sờ, chẳng lẽ hắn đã nghe khuyên bảo mà từ bỏ việc chống cự rồi?
Trong lòng của hắn rất vui mừng, nếu Tịch Thiên Dạ tự nguyên không chống cự thì cực tốt.
Ngân quang xé rách hư không, công kích kinh người hung hăng đánh lên ngực của Tịch Thiên Dạ.
Nhưng mà ngay khi nắm đấm của hắn đụng vào ngực Tịch Thiên Dạ thì một đoàn quang mang ngũ sắc bỗng nhiên phóng lên tận trời, trong cơ thể Tịch Thiên Dạ như có một cái gì đó bịkích hoạt ra, hóa thành một đoàn ánh sáng ngũ sắc bao quanh hắn một cách hoàn mỹ.
Ầm ầm!
Nắm đấm của Ngân Nhạc Anh đụng vào vòng ánh sáng ngũ sắc kia phát ra một tiếng kinh thiên động địa.
Toàn bộ thần điện cũng hơi chấn động, mặt đất bụi bay mù mịt, từng vết rách không ngừng tràn ra bốn phía, mấy cây cột đácũng bị năng lượng cuồng bạo đánh trúng sau đó rơi xuống mặt đất.
Ngân Nhạc Anh trừng tròng mắt, đứng trong năng lượng triều tịch hỗn loạn, không thể tin được nhìn sang Tịch Thiên Dạ đang ngồi trước tượng thần kia.
Một quyền hắn dùng toàn lực chẳng những không phá được phòng ngự của Tịch Thiên Dạ mà hắn vẫn đang ngồi ở đó màkhông hề động đậy một chút nào, phảng phất một khối bàn thạch vĩnh hằng bất biến. Hắn vẫn không tin, lại đánh ra một kích toàn lực lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như thế.
Mặc dù lực lượng của hắn rất cường đại nhưng đều bị ngũ thải tiên quang kia thôn phệ hết, đến khi nó động được vào người Tịch Thiên Dạ thì đã rất khó tạo thành tổn thương cho hắn.
Chỉ thấy ngũ sắc quang mang không ngừng lưu chuyển trên thân thể Tịch Thiên Dạ, lúc thì màu hoàng kim, khi thì u lam, lúc thì xích kim...
Thuộc tính ngũ hành trong thiên địa không ngừng lưu chuyển trong ngũ sắc quang mang.
"Cái loại Thánh thể gì mà lại có thể đồng thời ẩn chứa lực lượng của ngũ hành mà lại biến thái như thế?"
Ngân Nhạc Anh rung động nhìn sang Tịch Thiên Dạ, hắn chưa bao giờ thấy qua Thánh thể biến thái như thế, dù cho Thập đại chí cường Thánh thể trên Nam Man đại lục cũng vô pháp có thể so sánh với nó, không chỉ thánh thể của Nam Man đại lục mà cho dù bí thuật tu luyện thân thể của Hắc Bạch thần thành cũng vô pháp so sánh được với nó.
Ngân Nhạc Anh lại pháp động công kích thêm lần nữa, nhưng thủy chung không cách nào đánh tan được phòng ngự của Tịch Thiên Dạ, đôi khi hắn dùng toàn lực đánh ra một kích như cũng chỉ khiến Tịch Thiên Dạ hao tổn một chút sinh cơ mà thôi nhưng chỉ trong nháy mắt lại phục hồi như cũ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự hắn có công kích thêm một năm cũng không đánh bại được Tịch Thiên Dạ.
Sắc mặt Ngân Nhạc Anh khó coi tới cực điểm, bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về bầu trời phía.
Có mấy cỗ khí tức vô cùng cường thịnh đang nhanh chóng tiếp cận đến phía này, chớp mắt đã di chuyển được mấy chục dặm.
Mấy cỗ khí tức kia hoàn toàn không yếu hơn so với hắn, thậm chí có hai trong số đó còn mạnh hơn cả hắn nữa, khí tức đó lớn như mênh mông đại hải đang phiêu lãng đến.
Thánh Vương cảnh!
Mí mắt Ngân Nhạc Anh bỗng nhiên nhảy lên, chỉ có những tu sĩ Thánh Vương cảnh kia mới có khí tức đáng sợ như vậy.
Trong toàn bộ không gian đấu chiến thứ bảy này sợ rằng không có mấy người có tu vi Thánh Vương cảnh đi vậy mà bọn họ lại chạy đến nhanh như vậy.
Hiển nhiên, khi mấy Thánh Vương này đến đây vậy thì sẽ không còn chuyện gì của hắn nữa.
"Ghê tởm!"
Ngân Nhạc Anh nắm chặt tay, trong lòng thầm hận. Nếu như không phải trong giải đấu Thôi Xán Chi Tinh không được phép sử dụng Thánh khí cùng những lực lượng bên ngoài như thánh phù thì hắn đã sớm đem Tâm Ái Đích Thánh khí của mình ra, một kiếm xé rách cái mai rùa đen của Tịch Thiên Dạ thành phấn vụn.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không có biện pháp nào.
Một nhân tộc phổ thông tu vi thấp như vậy sao lại có được phòng ngự biến thái như thế! Qủa thực là không phải nhân loại a!
Trang 250# 1