Chương 574: Thiên Lan Thần Nữ
Nữ tử đầu đội mũ phượng, thân mặc váy màu vàng, nằm thẳng trên người một con thần điểu màu vàng, vẻ ngoài của nó na ná Phượng Hoàng, lông vũ vàng óng ánh như sao băng năm màu không ngừng bay lượn quanh người của nó xinh đẹp lộng lẫy vô cùng.
Nàng cứ nằm trên lưng thần điểu như thế, trang nghiêm và cao quý.
Thế nhưng nàng đã không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào cả, trong cơ thể tĩnh lặng như một cây gỗ khô.
Tịch Thiên Dạ đi một vòng quanh nàng, tuy nàng không phát ra chút khí tức nào hết, phảng phất như một cỗ thi thể của người bình thường vậy, nhưng Tịch Thiên Dạ có thể nhìn ra đây chính là một bộ thần thi, nếu như hắn đoán không sai, nàng hẳn là Thiên Lan Thần Nữ trong truyền thuyết, vị tông chủ cuối cùng của Thiên Lan Thần Tông thời thượng cổ.
Nghe nói Thiên Lan Thần Nữ ở thời thượng cổ tương đối nổi tiếng, dù là giữa các vị thần cũng có địa vị rất cao.
Chỉ là lúc đó Thiên Lan Thần Cung đã đang trong xu thế cực thịnh thành suy bại, thời đại của Thiên Lan Thần Nữ chỉ có một vị thần tử truyền thế duy nhất là nàng, dù sau khi nàng trở thành tông chủ thì mọi người vì muốn giữ lại thân phận trước đây của nàng làm kỷ niệm nên vẫn xưng hô là Thiên Lan Thần Nữ như trước đó.
Nói đến đây thì Tịch Thiên Dạ là vị Thiên Lan thần tử đầu tiên xuất hiện sau Thiên Lan Thần Nữ, chỉ là lúc này Thiên Lan Thần Tông đã bị hủy diệt mà thôi.
Không chỉ Thiên Lan Thần Nữ, kể cả con thần điểu màu vàng đang làm giường chở Thiên Lan Thần Nữ kia cũng là thần điểu cường đại, thời kỳ toàn thịnh chắc chắn không kém Thần, mặc dù nó không phải là Phượng Hoàng chân chính nhưng trong cơ thể cũng có huyết mạch Phượng Hoàng.
Sau khi Tịch Thiên Dạ nhìn một vòng đã không còn hứng thú nào nữa, nhìn về phía hai đoàn tiên thiên âm dương khí cách đó không xa, đó chính là cỗ năng lượng có thể so với tiên khí, hoàn toàn có thể giúp cho Tịch Thiên Dạ đột phá đến Hỗn Độn Nguyên Anh cảnh, thậm chí có thể đột phá một đường không ngừng.
Tại lúc trước khi thành Tiên mà có thể đoạt được hai đoàn tiên thiên âm dương khí khổng lồ như này chính là khí vận khổng lồ, dù là Tịch Thiên Dạ cũng không thể nói là không chút động tâm nào.
Nhưng hắn vẻn vẹn bước lên hai bước liền bỗng dừng lại đứng ở nguyên đó, trong đôi mắt hiện lên một vòng suy nghĩ sâu xa.
Là mặt trăng và mặt trời của Thiên Lan di tích, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh thần thi của Thiên Lan Thần Nữ, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia là tương đối lớn, thậm chí có thể chính là thứ mà Thần Cung ỷ vào để trấn áp Cổ Ma Thần.
Nếu Tịch Thiên Dạ tự tiện cướp đoạt hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia thì rất có thể khiến cho biến cố trong Thiên Lan di tích sẽ càng lớn hơn, thậm chí vì vậy mà không cách nào ngăn cản được, khiến cả Thiên Lan di tích đều lâm vào tuyệt cảnh.
"Tiểu gia hỏa Lam Mị ma nữ kia thật là giỏi, sợ là còn có mục đích càng sâu hơn khi để ta đạt được Thiên Lan Thần Đồ đi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, nhìn qua Thiên Lan Thần Nữ nằm đó, tựa như đang trong giấc ngủ vĩnh hằng, ý thức được rằng sự tính toán của Lam Mị ma nữ còn đáng sợ hơn so với hắn tưởng tượng.
Nếu như chỉ là dụ dỗ toàn bộ sinh linh của Hắc Bạch thần thành rời khỏi thành, chủ động trợ giúp nàng tiến đến cánh cửa lớn đổ nát của Thiên Lan Thần Cung để khiến cho phong ấn của Cổ Ma Thần xuất hiện vết rách thì bất cứ người nào cũng có thể làm được, không cần thiết phải vất vả ngàn dặm xa xôi đến đây, đưa cho hắn Thiên Lan Thần Đồ.
Sở dĩ chọn Tịch Thiên Dạ, e rằng Lam Mị ma nữ đã sớm tính đến Tịch Thiên Dạ rất có thể có cơ hội tiến vào vùng hạch tâm chân chính của Thiên Lan Thần Cung, chỉ cần Tịch Thiên Dạ phá hư chút ít trong Thiên Lan Thần Cung thôi cũng đã có lợi cho nàng rồi.
Tịch Thiên Dạ không động chạm gì hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia hết, mật địa thần bí như này khẳng định còn có bảo vật khác.
Tịch Thiên Dạ cứ đi loanh quanh trong hư không mênh mông, hi vọng có thể tìm ra tài nguyên khác để hắn tu luyện.
Sự tình buồn khổ nhất chính là bảo vật người người cần trải dài khắp mọi nơi thế nhưng lại không thể tìm được bảo vật để mình sử dụng.
Nói cho cùng thì tu vi của Tịch Thiên Dạ hiện tại vẫn quá thấp, nếu không những trọng địa và bảo địa của Thiên Lan Thần Cung kia hắn tùy tiện vơ vét một chút cũng có thể làm chơi ăn thật.
"Phượng Quan Ngô Đồng Thảo."
Sau khi lục soát một phen, Tịch Thiên Dạ rốt cuộc phát hiện bên cạnh thi thể khổng lồ của thần điểu có vài cây cỏ nhỏ đang được ngọn lửa màu vàng bao phủ.
Đám cỏ đấy sinh trưởng bên cạnh thi thể của thần điểu, ngọn lửa phát ra biến ảo thành hình thái của Phượng Hoàng, chập chờn yêu kiều tương đối có linh tính.
Trên mặt Tịch Thiên Dạ rốt cuộc nở ra một nụ cười nhàn nhạt, đúng là trời không phụ lòng người, Phượng Quan Ngô Đồng Thảo sẽ chỉ sinh trưởng trong tổ của Phượng Hoàng, bất kỳ một gốc Phượng Quan Ngô Đồng Thảo nào cũng hiếm thấy trân quý vô cùng. Trong tu tiên giới, giá trị một gốc Phượng Quan Ngô Đồng Thảo là không thể đong đếm, dù là tu sĩ Hoá Thần đều sẽ điên cuồng tranh đoạt.
Vậy mà Phượng Quan Ngô Đồng Thảo ở chỗ này phải có ít nhất bảy – tám gốc, đúng là đại vận a.
Thần điểu màu vàng kia mặc dù không phải Phượng Hoàng chân chính nhưng huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể sợ là cũng không ít, đến cả Phượng Quan Ngô Đồng Thảo cũng có thể uẩn dục ra được.
Chỉ là mặc dù Phượng Quan Ngô Đồng Thảo trân quý nhưng lại không thích hợp để cho Tịch Thiên Dạ sử dụng đột phá.
Sau khi Tịch Thiên Dạ hái xong bảy – tám gốc Phượng Quan Ngô Đồng Thảo hoàn tất xong liền tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Cỗ thi thể của thần điểu màu vàng rất là khổng lồ, đường kính phải tới mấy chục vạn cây số, dù là đi một vòng quanh nó cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Tịch Thiên Dạ phát hiện ở một bên khác của thần điểu có một vết thương rất dài, cho đến bây giờ cũng chưa khép lại, không ngừng có dòng máu màu vàng lẳng lặng chảy ra, tụ thành một hồ nước, bốc lên luồng khói vàng óng ánh.
"Phượng Huyết Hồ."
Tịch Thiên Dạ đứng ở ven hồ, trong mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Máu của thần điểu có huyết mạch Phượng Hoàng đương nhiên vô cùng trân quý, đặt ở đại lục cũng là vô giá.
Chỉ là giờ phút này Tịch Thiên Dạ lại lắc đầu, bởi vì hồ linh thuyết thần điểu trước mắt đã không có bất cứ giá trị nào cả, toàn bộ tinh hoa bên trong đã bị Thiên Lan Thần Nữ trên lưng thần điểu hấp thu hết. Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện mặc dù nhục nhân của Thiên Lan Thần Nữ đã tử vong, nhưng thần hồn không có triệt để tan đi, một mực ngủ say ở sâu trong thần thi.
Đây cũng là lí do vì sao hắn không động chạm gì đến hai đoàn tiên thiên âm dương khí kia hết, bởi vì hai đoàn khí đó luôn luôn có một sự liên hệ với thần hồn của Thiên Lan Thần Nữ, nếu như hắn hành động thiếu suy nghĩ thì rất có thể sẽ khiến thần hồn của Thiên Lan Thần Nữ bừng tỉnh.
Tịch Thiên Dạ nhìn hồ linh huyết trước mắt thở dài một hơi, đây chính là mong muốn của bản thân thần điểu màu vàng kia, là chính nó không muốn vết thương lành lại, nếu không thì Phượng Huyết Thần Thú được xưng là dục hỏa trùng sinh sao có thể không khép lại được vết thương trên người chứ. Đây chẳng qua là vì tẩm bổ thần hồn của Thiên Lan Thần Nữ mà thôi.
Tịch Thiên Dạ bỏ qua hồ máu, đứng trước chỗ vết thương trên người thần điểu, ở chỗ vết thương đó đại khái cứ ba canh giờ sẽ có một giọt thần huyết rơi xuống.
Chẳng qua là tinh hoa ẩn chứa trong đó sẽ bị Thiên Lan Thần Nữ hấp thu trong nháy mắt, nếu là muốn có mấy giọt thần huyết chân chính thì chỉ có thể đoạt lại từ trên Thiên Lan Thần Nữ.
Tịch Thiên Dạ lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bình ngọc màu trắng tinh khiết, người khác có lẽ không thể đoạt thức ăn từ miệng cọp, nhưng hắn có thể làm được một – hai.
Trang 288# 2