Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 634: Ngẫu Nhiên Tương Phùng

Chương 634: Ngẫu Nhiên Tương Phùng




Nhiếp Nhân Hùng, cái tên có chút khó hiểu nhưng thân phận của hắn lại vô cùng kinh người.

Tử Tiêu vương triều thống trị tất cả thánh quốc trong thiên hạ, là vạn quốc chi thủ. ( thủ trong nguyên thủ nhé )

Tử Tiêu vương triều có ba vị đế chủ, phụ thân của Nhiếp Nhân Hùng chính là một trong ba vị Đế chủ Nhiếp Thiên Đế chủ.

Trong Thiên Cơ Thánh Thành, Nhiên Nhân Hùng có địa vị cực cao, sợ rằng còn cao hơn một số tông chủ của tông môn cổ lão, tôn quý hơn cả quốc chủ thánh quốc.

Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng thi thể được bỏ xuống từtrên vách đá lại chính là thái tử Tử Tiêu vương triều Nhiếp Nhân Hùng.

Nếu tin tức Tử Tiêu thái tử bị giết mà truyền ra ngoài sợ rằng có thể gây ra chấn động lên toàn bộ Thiên Cơ Thánh Thành.

Mà hung thủ hạ sát Nhiếp Nhân Hùng chính là người mà hắn vẫn âm thầm ái mộ, Nhân Họa Tâm tiên tử.

Họa Tâm tiên tử chính là người trong Tán Sĩ liên minh, có thiên tư trách tuyệt, là người có tài năng xuất chúng trong thế hệ trẻ, nghe nói nàng đã từng đứng trong Thiếu Đế bảng.

Tuyệt thế giai nhân như vậy thì số người ái mộ nàng nhiều như mây như biển mà Nhiếp Nhân Hùng chính là một trong số đó.

Chỉ bất quá, mặc dù ánh mắt Nhiếp Nhân Hùng không tệ nhưng năng lực cùng thiên phú rất bình thường, tu luyện được hơn hai trăm năm cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở Thánh Cảnh viên mãn, nếu không phải thân phận hắn kinh người thì hắn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Hoa Tâm tiên tử.

Trong Thiên Cơ Thánh Thành, từ trước đến giờ Nhiếp Nhân Hùng vẫn luôn bị người khác trào phúng sau lưng, là hổ phụ sinh khuyển tử, hạng người vô năng.

Nghiêm chỉnh mà nói, thiên phú của Nhiếp Nhân Hùng cũng không phải thấp nhưng nó không cân xứng với thân phận của hắn nên mới gọi hắn là hạng người vô năng.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, vì sao Nhân Hoa Tâm lại lừa gạt Nhiếp Nhân Hùng đến Vân Mãng sơn mạch rất nhiều.

Nguyên nhân thế nào thì Tịch Thiên Dạ cũng không biết được, đồng thời ngay cả bản thân Nhiếp Nhân Hùng cũng không biết được, ngay cả khoảnh khắc tử vong hắn cũng không tin đó là sự thật.

Hiển nhiên hắn nằm mơ cũng không ngờ tới rằng mình sẽ bị nữ nhân mình yêu mến giết chết.

Kỳ thật là thái tử của Tử Tiêu vương triều thì bản tính của Nhiếp Nhân Hùng không xấu mà lại khá khiêm tốn, chưa từng trêu chọc phải cừu địch gì.

Tịch Thiên Dạ lật xem ký ức của Nhiếp Nhân Hùng cũng không có tìm được động cơ mà Nhân Họa Tâm giết chết hắn.

Giữa hai bên luôn giữ quan hệ bằng hữu, có vẻ như không có ân oán cùng thù hận gì, cũng không đến mức bởi vì Nhiếp Nhân Hùng ái mộ nàng mà giết hắn đi.

"Đã mượn thân thể ngươi thì cũng là một loại duyên phận, nguyên nhân cái chết của ngươi ta sẽ điều tra giúp, giúp cho ngươi chết được nhắm mắt."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Sau đó mấy ngày, Tịch Thiên Dạ ở trong đáy vực củng cố linh hồn, mặc dù đã có thân thể nhưng cũng không có nghĩa là thương thế linh hồn của hắn sẽ biến mất.

Sau đó một thời gian rất dài sợ rằng hắn phải tập trung vào chữa trị linh hồn.

Ngày thứ năm, nơi rừng cây cách Tịch Thiên Dạ hơn ngàn dặm đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm khá kinh người, đồng thời thiên địa nguyên khí cũng chấn động kịch liệt, dù cho cách đó hơn ngàn dặm mà vẫn có thể truyền bá đến.

Khiến thiên địa nguyên khí chấn động hơn ngàn dặm thì chỉ có Đại Thánh mới có năng lực như thế.

Tịch Thiên Dạ thức tỉnh từ trong tu luyện, phân ra một tia thần thức về phương hướng có chiến đấu, hắn tự nhiên không rảnh rỗi đến mức để ý đến người khác mà chỉ là chiến đấu gần hắn như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thanh tu.

"Ồ!"

Rất nhanh, tròng mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vẻ kinh ngạc, trong thâm sơn cùng cốc như này mà hắn lại gặp được một người quen.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, đã gặp được cố nhân thì tự nhiên hắn sẽ không mặc kệ ngồi xem.

Oanh!

Hắn đạp mạnh một phát xuống đại địa, cả người phóng lên tận trời, hóa thành một tàn ảnh, nháy mắt đã biến mất trong vách núi.

Hắn cũng không có sử dụng bất cứ thánh khí gì mà chỉ bằng vào lực lượng thân thể để bay đi, đã làm cho hư không vặn vẹo, phảng phất như bị hắn đánh vỡ.

Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Thánh cảnh viên mãn nhưng nhục thân hắn cực mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều Đại Thánh bình thường.

Vẻn vẹn chỉ mấy hơi thở, Tịch Thiên Dạ đã đi qua hơn ngàn dặm, xuất hiện trong một mảnh rừng hoang nguyên thủy.

Trong khu rừng có rất nhiều đại thụ che trời, thảm thực vật rậm rạp, chỉ bất quá lúc này nó đã bị phá hủy nghiêm trọng khiến nó lộ ra mảng lớn đất trọc, phía tên bốc lên làn khói đặc.

Một đám tu sĩ nhân loại đang bị một bầy cự lang màu bạc vây quanh.

Số lượng của đám cự lang kia tương đối nhiều, có tới mấy ngàn con, hơn nữa tu vi của chúng không thấp, toàn bộ đều là thánh thú.

Có một số cự lang đặc biệt to lớn, khí tức mà nó phát ra có thể so với Thánh Nhân viên mãn.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là Lang Vương, nó đứng trên một ngọn núi nhỏ gầm rống với đám cự lang. Đừng nói là Thánh Nhân bình thường, dù là có cả Đại Thánh ở đây cũng phải kiêng kỵ nó một hai.

"Đại sư tỷ đừng quản chúng ta, chạy mau đi. Chỉ có ngươi mới có thể ra ngoài, đừng làm ra vẻ không sợ chết."

Một nữ tu mặc kiếm phục cao giọng nói, nàng cầm kiếm bay múa trong thiên địa, mỗi lần kiếm quang hiện ra là có một cự lang bị nàng chém xuống mặt đất nhưng số lượng cự lang thật sự quá nhiều, căn bản giết không hết được, có đôi khi nàng bị ba đầu Thánh cảnh viên mãn dây dưa, chỉ trong một lát mà kiếm phục của nàng đã nhuốm máu, thân thể kém chút nữa là bị xé rách.

Những tu sĩ nhân tộc khác cũng như thế, đều bị một số lượng lớn cự lang vây quanh, căn bản không thể trốn được mà chỉ có thể ngoan cố chống cự.

Cách đó không xa, một nữ tu nhân tộc đang triền đấu với Ngân Nguyệt Lang Vương, chấn động nó ảnh hưởng đến phạm vi hơn ngàn dặm, hiển nhiên nữ tử này chính là đại sư tỷ trong miệng bọn họ, từ khí tức thì có thể nhận ra nàng có tu vi Đai Thánh.

Chỉ bất quá tình huống của nàng cũng không có lạc quan, Ngân Nguyệt Lang Vương kia thật đáng sợ đã ép cho đại sư tỷ này vào thế hiểm.

Từ trang phục thì có thể thấy đoàn người này đều là tu sĩ của Kiếm Đế cung.

Kiếm Đế cung chính là tông môn kiếm đạo đỉnh cao của Nam Man đại lục, là một truyền thừa cực kỳ lâu đời, nghe nói nó đã tồn tại được hơn ba bốn vạn năm rồi.

Sau khi sự việc ở Thiên Lan kết thúc thì Kiếm Đế cung cũng có Đế giả xuất hiện, vang danh thiên hạ.

Trong Thiên Cơ Thánh Thành, Kiếm Đế cung là tông môn cấp hai, rất gần với ngũ đại thế lực, căn cơ cũng tương đối thâm hậu.

Rống!

Một cự lang thánh cảnh viên mang bay nhào lên, vồ vào người nữ tử áo trắng, trảo phong lăng lệ xé rách mặt đất, tạo thành một khe rãnh sâu hoắm.

Nữ tử áo tráng đang bị hai con cự lang thánh cảnh viên mãn khác quấn chân, không cách nào dứt ra để ngăn cản được.

Mắt thấy vuốt sói huyết tinh kia sắp đập lên người nữ tử, không gian phía trước bỗng nhộn nhạo, một tiếng vèo vang lên, không biết từ bao giờ mà trước mặt nàng lại xuất hiện một thân ảnh mạnh mẹ rắn rỏi, còn con Ngân Nguyệt Cự Lang kia thì trực tiếp bay ra ngoài, dưới bụng nó xuất hiện một lỗ máu to, rất nhiều nội tạng cùng máu tươi chảy ra.

"Đa tạ các hạ tương trợ."

Nữ tử áo trắng lấy lại tinh thần, biết mình được người trước mắt cứu nên lập tức nói lời cảm ơn.

"Khách khí!"

Tịch Thiên Dạ chậm rãi xoay người, nhìn nữ tử áo trắng kia một chút, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Hướng Thiên Huân, đồng học năm đó ở Trường Thương Học Viện. Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng tỉnh dậy sau trăm năm mà cố nhân đầu tiên mình nhìn thấy lại là nàng.

Bây giờ Hướng Thiên Huân đã triệt để thoát thai hoán cốt, không còn sự ngây ngô lúc trước nữa mà tu vi cũng đã đột phá lên Thánh cảnh viên mãn.

Xem ra nàng tu luyện ở Kiếm Đế cung có thu hoạch không nhỏ.

Truyện cua Bánh Bao


Trang 318# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất