Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 636: Ngân Nguyệt Lang Vương

Chương 636: Ngân Nguyệt Lang Vương




Nhưng mà Hướng Thiên Huân cũng không có bị đánh bay như trong tưởng tượng của mọi người mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có bất kỳ lực lượng nào có thể đụng đến người nàng.

Điều khiến nàng không tin tưởng được chính là chín đầu Ngân Nguyệt cự lang Thánh cảnh viên mãn kia lại đồng loạt bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào một ngọn núi phía sau.

Làm sao có thể!

Hướng Thiên Huân thầm rung động, ánh mắt bỗng chuyển hướng sang Tịch Thiên Dạ.

Tình cảnh vừa rồi quá nhanh, nàng chỉ cảm thấy hư không chấn động, sau đó những Ngân Nguyện cự lang kia đều bị đánh bay ra ngoài.

Thậm chí nàng còn không thấy rõ người kia xuất thủ như thế nào bởi vì mọi việc diễn ra quá nhanh.

Không chỉ có Hướng Thiên Huân mà tất cả mọi người của Kiếm Đế cung cũng trợn mắt há mồm, người thần bí đột nhiên xuất hiện kia cũng quá mạnh đi.

Một kích hợp lực của chín đầu Ngân Nguyệt cự lang có tu vi Thánh cảnh viên mãn đáng sợ đến bực có thể sáng ngang với một kích toàn lực của Đại Thánh.

Mặc dù yêu thú có trí tuệ thấp nhưng lực lượng của chúng lại mạnh đến không thể nói nên lời, hơn nữa còn có huyết mạch thần thông cổ lão, tu sĩ cùng cảnh giới khác căn bản không thể so sánh với chúng được.

"Người kia quả thực quá đáng sợ. Tại sao ta cảm thấy hắn chỉ có tu vi Thánh cảnh viên mãn không hơn ta được bao nhiêu mà lại mạnh mẽ như vậy."

Lâm Anh Hán trợn mắt há mồm, dù đã trải qua hơn một trăm ba mươi năm tu luyện cũng đã thành công đột phá đến Thánh cảnh viên mãn.

Trong tam đại thủ tịch đệ tử của Kiếm Đế cung thì hắn đứng cuối cùng, nhưng tuổi của hắn cũng là nhỏ nhất, so ra thì kém đại sư huynh với đại sư tỷ đến mấy chục tuổi.

Theo lẽ thường thì tu sĩ Thánh cảnh viên mãn không thể nào chống đỡ được một kích hợp lực của chín đầu Ngân Nguyệt cựlang được. Dù sao chênh lệch giữa tu sĩ Thánh cảnh cùng với Đại Thánh đâu chỉ một trời một vực?

Hẳn là người kia không chỉ có tu vi Thánh cảnh viên mãn mà là một tồn tại cấp Đại Thánh, thậm chí còn mạnh hơn cả Đại Thánh bình thường nữa.

Ánh mắt của những tu sĩ thuộc Kiếm Đế cung nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đã khác biệt, bất luận ở địa phương nào thì cường giả luôn được người khác tôn kính.

Kiếm Đế cung của bọn hắn là tông môn cấp hai của Thiên Cơ Thánh Thành, đệ tử trong tông có không ít nhưng người đạt được tu vi Đại Thánh cũng chỉ có hai vị, phân biệt là đại sư huynh cùng với đại sư tỷ.

Có thể nói bất luận một vị Đại Thánh trẻ tuổi nào cũng không phải hạng người vô danh của Thiên Cơ Thánh Thành, nhưng người trước mắt bọn họ lại không có bất cứ thông tin nào nhưng có thể khẳng định rằng khí tức linh hồn của hắn còn rất trẻ.

Chín đầu Ngân Nguyệt cự lang kia bị một quyền của Tịch Thiên Dạ làm cho đầu choáng mắt hoa, nhưng cũng đã triệt để kích thích hung tính của chúng.

Tư duy của yêu thú đơn giản không có nhiều ý nghĩ như sinh linh trí tuệ, lập tức ổn định thân thể rồi nhào tới Tịch Thiên Dạ lần nữa, yêu khí từ chín con cự lang phát ra phóng lên tận trời xanh, đánh tan tầng mây.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc cho bọn họ phách lối, Tịch Thiên Dạ đã bước lên một bước, xuất hiện trước mặt chúng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, không có dẫn động thêm bất kỳ thiên địa nguyên khí nào, cũng không có bộc phát ra hoang khí cường đại mà chỉ đơn thuần là lực lượng của nhục thân.

Lực lượng thần túy, không có bất kỳ tạp chất.

Nhưng một chưởng như thế lại khiến cho không gian ngàn dặm xung quanh hơi chấn động, đoàn yêu khí to lớn do chín đầu Ngân Nguyệt cự lang biến ra bị đánh tan, chín con cự lang lại bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng mà lần này Tịch Thiên Dạ cũng không cho chúng nó cơ hội đánh trả, chớp mắt một cái hắn đã xuất hiện trước mặt chúng nó, bàn tay vỗ về phía trước một cái, trực tiếp đánh chết một con Ngân Nguyệt cự lang tu vi Thánh cảnh viên mãn, không cho nó bất kỳ cơ hội tụ lại thân thể nào, bởi vì sinh cơ trong thể nội nó đã hoàn toàn bị ma diệt, thậm chí ngay cả yêu hồn cũng đã bị đánh tan.

Tự nhiên không có kết thúc, hư không trong phạm vi ngàn dặm này vẫn rung động không ngừng, chấn động đến tám lần mới đình chỉ.

Khi thiên địa hồi phục lại vẻ tĩnh lặng thì tám con Ngân Nguyệt cự lang tu vi Thaánh cảnh viên mãn đã bị đánh chết.

Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt mà thôi, nhanh đến mức mọi người còn khôg kịp phảng ứng.

Tê tê!

Mọi người trong khu rừng hoang này không ngừng hít vào một hơi khí lạnh, quá mạnh mẽ!

Tất cả tu sĩ của Kiếm Đế cung đều bị chấn động.

Lâm Anh Hán nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đã có vẻ hâm mộ cùng sùng kính. Phong độ tuyệt thế như vậy sợ rằng đại sư huynh hay đại sư tỷ cũng không thể có được đi.

Chín con Ngân Nguyệt cự lang có tu vi Thánh cảnh viên mãn vừa bị đánh chết thì những con xung quanh đã lập tức hoảng sợ chạy tứ tán, không dám tiếp tục công kích nữa.

Mặc dù yêu thú trí tuệ thấp nhưng cũng không có nghĩa là bọn chúng không sợ chết.

Ngao ô!

Ở ngoài ngàn dặm bỗng nhiên vang lên một tiếng sói tru kinh thiên động địa.

Con Ngân Nguyệt Lang Vương kia đã tiến vào trạng thái cuồng bạo, ánh mắt nó đỏ như máu.

Một ánh mắt băng lãnh thấu xương vượt qua tầng tầng hư không, nhìn chăm chằm vào Tịch Thiên Dạ.

Yêu khí kinh khủng tản ra từ trên người Ngân Nguyệt Lang Vương dù cách hơn ngàn dặm cũng ép cho mọi người không thể thở nổi.

Hiển nhiên, việc Tịch Thiên Dạ đánh giết chín con Ngân Nguyệt cự lang Thánh cảnh viên mãn đã triệt để chọc giận Ngân Nguyệt Lang Vương.

Dù sao, toàn bộ đàn sói cũng chỉ có mười con có tu vi Thánh cảnh viên mãn mà thôi, bây giờ bị Tịch Thiên Dạ đánh chết toàn bộ rồi thì há có thể không giận được?

Ngân Nguyệt Lang Vương đã lâm vào trạng thái cuồng bạo, lực lượng bỗng nhiên gia tăng giấp đôi, toàn bộ phạm vi ngàn dặm xung quanh bỗng bị lực lượng đó rung chuyển, cây cối sụp đổ, đại địa rạn nứt, yêu thú trong rừng thi nhau chạy trốn, hóa thành một đàn thú triều chạy ra phía ngoài.

Đùng!

Một thân ảnh bị Ngân Nguyện Lang Vương đánh bay ra ngoài, đụng vào một tòa núi cao, làm cả ngọn núi to lớn kia sụp đổ.

Vị đại sư tỷ kia nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản Ngân Nguyệt Lang Vương thôi, bây giờ nó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo thì nàng căn bản không còn là đối thủ của nó nữa mà bị lực lượng kinh người của Ngân Nguyệt Lang Vương đánh đến khí huyết sôi trào, kiếm cương hộ thế đã có chút bất ổn, không còn cách nào để ngăn cản công kích của nó nữa.

Ngao ô!

Sau khi đánh bay đại sư tỷ của Kiếm Đế cung, Ngân Nguyệt Lang Vương cũng không có bỏ qua, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, hóa thành một cự thú dài ngàn mét, vừa sải bước ra đã làm chấn động cả ngọn núi, bàn chân to lớn hung hăng đạp xuống.

Ầm ầm!

Tòa núi cao như cặn bã, bị giẫm nát, sau đó bị đánh bật vào trong lòng đất, khiến mặt đất xuất hiện một hố to hơn ngàn mét.

Phốc phốc!

Đại sư tỷ của Kiếm Đế cung mặc dù vào lúc tối hậu quan đầu đã đi ra khỏi phạm vi trấn áp của Ngân Nguyệt Lang Vương nhưng vẫn bị cỗ yêu khí kinh khủng của nó đập lên người khiến thân thể chấn động kịch liệt, cơ thể xuất hiện từng vết máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng bị chấn động, từng ngụm máu lớn không thể khống chế được mà trào ra từ miệng của nàng.

"Các hạ, thỉnh cầu ngươi tương trợ Đại sư tỷ của chúng ta một chút, Kiếm Đế cung sẽ vô cùng cảm kích, tất có hậu báo."

Những tu sĩ của Kiếm Đế cung biến sắc, rất sợ Đại sư tỷ bị Ngân Nguyệt Lang Vương giết chết.

Ngân Nguyệt Lang Vương chính là một chút tể trong Vân Mãng sơn mạch, muốn đánh giết một tồn tại Đại Thánh dễ như trở bàn tay, mà sau khi nó bị chọc giận rồi thì Đại sư tỷ của bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Trong lòng mọi người, người duy nhất có khả năng ngăn cản Ngân Nguyệt Lang Vương chỉ có thanh niên thần bí vừa xuất hiện kia.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả tu sĩ Kiếm Đế cung đều đổ về hướng Tịch Thiên Dạ


Trang 319# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất