Chương 699: Thần Thú Trốn Đi
"Ý của ngươi là gì?"
Sắc mặt của kiếm linh trầm xuống, bất thiện nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Hàn Ngọc cũng có chút ngạc nhiên, vẻ mặt không rõ ràng nhìn về Tịch Thiên Dạ.
"Đúng là Ngọc Lưu Tổ Kiếm có khí kinh, nhưng không phải là ngươi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Nói láo, hạng giá áo túi cơm như ngươi còn dám hồ ngôn loạn nữa thì có tin ta dùng một kiếm chém chết ngươi không??"
Kiếm linh giận dữ, một cỗ quang mang thần thánh thuần khiết bộc phát ra, Ngọc Lưu Tổ Kiếm lơ lửng trên không cũng hơi chấn động một cái, tản ra khí tức kinh thiên động địa khiến cho cả pháp tắc thế giới ngưng kết lại.
"Không được làm càn."
Hàn Ngọc giật mình, muốn khống chế Ngọc Lưu Tổ Kiếm nhưng lại phát hiện căn bản không thể nào khống chế được, phảng phất đã mất đi quyền khống chế đối với Ngọc Lưu Tổ Kiếm.
Sao lại thế!?
Ngọc Lưu Tổ Kiếm chính là bảo vật mà Ngọc Yên Thượng Thần ban cho nàng, sao nàng lại không thể khống chế được chứ?
"Tiểu tử, ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì lão phu chỉ có thể giết chết ngươi, tránh ảnh hưởng đến danh dự của truyền nhân Thượng Thần."
Ánh mắt kiếm linh lạnh lùng, nồng nặc sát cơ, không chút nào giống với vẻ ngoài hiền lành hết.
"Không thể được!"
Hàn Ngọc sợ hãi thốt lên, nàng rõ ràng uy lực của Ngọc Lưu Tổ Kiếm, nếu như kiếm linh thực sự kích phát được uy năng của Ngọc Lưu Tổ Kiếm thì dù chỉ là một phần vạn thôi cũng đủ giết Đế như giết gà, chủ nhân hiện tại mới chỉ là Đại Thánh, sao có thể ngăn cản được.
"Với tình trạng của ngươi bây giờ mà cũng muốn giết ta?"
Tịch Thiên Dạ cười lạnh, trước khi kiếm linh thôi động Ngọc Lưu Tổ Kiếm liền vung tay phải lên, bắt lấy kiếm linh vào trong tay.
Ngay sau đó, bảy đầu Minh Hoàng Thi Văn chui ra từ trong lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ, nhưng lần này Minh Hoàng Thi Văn không trực tiếp quấn lấy kiếm linh như mọi lần mà hóa thành những phù văn huyền bí, không một ai hiểu được đó là phù văn gì, tựa hồ không tồn tại trên thế gian này.
Lít nha lít nhít phù văn thần bí không ngừng chui vào trong người kiếm linh, rồi một màn thần kỳ phát sinh sau đó.
Liên hệ giữa kiếm linh và Ngọc Lưu Tổ Kiếm không ngừng bị gián đoạn, phảng phất như vốn không phải một thể, triệt để bị người tách ra làm hai. Không có kiếm linh điều khiển, Ngọc Lưu Tổ Kiếm cũng từ từ thu liễm trở lại, hóa thành một đạo quang mang màu trắng bạc chui vào ống tay áo Hàn Ngọc.
"Làm sao có thể....!?"
Kiếm linh kinh ngạc nhìn cảnh đấy, trong mắt tràn đầy sững sờ và khó hiểu.
Mình đã dung hợp với Ngọc Lưu Tổ Kiếm mấy vạn năm, làm sao có thể nói bị người tách ra liền bị tách ra được?
Mà người trẻ tuổi trước mắt này sao lại nhìn ra được sơ hở?
Kiếm linh tin rằng mình làm không một kẽ hở, khí tức bản thân cũng đã sớm hòa làm một thể với khí tức của Ngọc Lưu Tổ Kiếm, đừng nói là một tiểu gia hỏa Đại Thánh, dù là Thần tới đây cũng chưa chắc có thể nhìn ra được sơ hở nào.
Hàn Ngọc cũng vô cùng bất ngờ, làm sao mà khí linh của đại tổ binh có thể bị nói tách ra liền bị tách được? Đây là chí bảo gần với thần binh nhất, dù là Thần muốn tách rời khí linh với đại tổ binh thì cũng khẳng định không phải một chuyện dễ dàng.
Từng đầu Minh Hoàng Thi Văn hóa thành phù văn thần bí không ngừng chui vào trong kiếm linh, biến thành xiềng xích, muốn phong ấn triệt để kiếm linh lại.
"Tiểu bối, ngươi làm gì vậy? Ta chính là khí linh của Ngọc Lưu Tổ Kiếm, nếu như ngươi phong ấn ta thì Ngọc Lưu Tổ Kiếm sẽ vĩnh viễn không thể phát huy được uy lực chân chính."
Kiếm linh gào thét lớn tiếng, sâu trong ánh mắt hiện lên nỗi sợ hãi, những phù văn quỷ dị kia vô cùng cổ quái, hắn phát hiện ra bản thân căn bản không thể nào phản kháng lại.
"Chuyện đã tới nước này mà ngươi còn muốn đóng kịch sao, tiểu lão hổ?"
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, búng ngón tay ra, pháp tắc phù văn liên tiếp chui vào trong kiếm linh, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của kiếm linh nổ tung, hóa thành một đoàn hắc vụ, ngưng tụ lại một chỗ hóa thành một con ác thú đầu hổ thân trâu.
Ngao ô!
Ác thú đầu hổ thân trâu hiểu rằng mình đã bị nhìn thấu, rốt cuộc không ngụy trang nữa, ngửa mặt lên trời rít lớn một tiếng, hung hăng lao về phía Tịch Thiên Dạ.
"Vẻn vẹn một tia tàn hồn chạy trốn được mà cũng muốn lật trời à."
Tịch Thiên Dạ cười lạnh, ngón tay điểm một cái, trực tiếp đâm lên mi tâm của ác thú, ác thú nhìn như hung tàn kia lại như là một con hổ giấy, lại nổ tung thành một đoàn hắc vụ.
Đoàn hắc vụ đó vặn vẹo, phóng lên trời muốn đào tẩu nhưng bị từng đầu phù văn xiềng xích trong tay Tịch Thiên Dạ bắt lại kéo trở về, sau đó trói lại từng vòng từng vòng.
Hắc vụ lại hóa thành bộ dáng ác thú, bất quá bị pháp liên màu đen trói lại cực kỳ chặt, muốn cựa quậy tí cũng khó khăn.
Hàn Ngọc trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, dù có nằm mơ nàng cũng không nghĩ sẽ như thế này, hóa ra khí linh áo trắng mặt mũi hiền lành trong mắt nàng chính là Khiếu Thiên Tam Âm Hổ.
Bây giờ thì sao nàng lại không nhìn ra khí linh áo trắng kia căn bản không phải kiếm linh của Ngọc Lưu Tổ Kiếm mà là một sợi tàn hồn của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ ngụy trang thành.
"Khốn kiếp, bản tọa mưu đồ mấy vạn năm sao lại có sơ hở được, làm sao ngươi có thể nhìn ra?"
Trong mắt của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Tịch Thiên Dạ dù chết vạn vạn lần cũng không đủ.
Lúc này Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đã hiểu rằng mình gặp phải người không nên gặp nhất, tiểu tử trước mắt này hiển nhiên không có đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Tiểu lão hổ, đạo hạnh của ngươi quá nông cạn, lừa bịp người bình thường thì được nhưng ở trước mặt ta thì không thể nào."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Ngao ô!
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ ngửa mặt lên trời gào thét, hắn đường đường là một trong cửu đại ác thú, lấy Thần làm thức ăn, Thần linh bình thường nhìn thấy hắn cũng sợ hãi như phàm nhân thấy mãnh hổ, thế mà bây giờ được người khác gọi là tiểu lão hổ! Nếu là trước kia, chỉ cần một móng vuốt của hắn thôi đã đủ giết chết vài ức sâu kiến thế này.
"Chủ nhân, sao Khiếu Thiên Tam Âm Hổ lại trở thành khí linh Ngọc Lưu Tổ Kiếm được?"
Hàn Ngọc vẫn có chsut mơ màng.
Ngọc Lưu Tổ Kiếm chính là được nàng mang ra từ trong Ngọc Lôi Thần DIện, Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đang bị trấn áp mà còn có thể vươn tay đến Ngọc Lôi Thần Điện sao.
"Khiếu Thiên Tam Âm Hổ dĩ nhiên không phải khí linh Ngọc Lưu Tổ Kiếm, thực tế thì Ngọc Lưu Tổ Kiếm đúng là có khí linh, bất quá bị Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đánh trọng thương rơi vào trạng thái phong ấn ngủ say, còn vì sao Khiếu Thiên Tam Âm Hổ xuất hiện trong Ngọc Lưu Tổ Kiếm thì ta nghĩ hẳn là hắn muốn dùng cách ve sầu thoát xác..."
Ngay từ khi lần đầu hắn nhìn thấy Khiếu Thiên Tam Âm Hổ bị Ngọc Lôi Thần Điện trấn áp đã phát hiện có chỗ không đúng.
Đường đường là ma thần thú mà sao lại giống như dã thú, trong mắt không có bất cứ linh trí gì, chỉ biết gào thét được. Trạng thái kia tựa như nhân loại đã mất đi hồn, chỉ còn lại bản năng dã tính nhất.
Vốn hắn cho rằng bởi vì Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đã bị trấn áp qua tuế nguyệt dài đằng đẵng nên dù là ma thần thú cũng không chống lại được thời gian, chủ hồn đã tiêu tán.
Nhưng sau khi nhìn thấy khí linh áo trắng của Ngọc Lưu Tổ Kiếm thì hắn mới bỗng nhiên rõ ràng mọi thứ, vậy mà Khiếu Thiên Tam Âm Hổ lại nghĩ ra diệu kế ve sầu thoát xác này.
Trang 351# 1