Chương 71: Tương Hợp Cùng Trời Đất
"Đại sư tỷ, Tịch Thiên Dạ có thể vượt qua được sao?" Có người tới bên cạnh Nguyễn Quân Trác, nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Quân Trác là đại sư tỷ của Học Viện Trường Thương, được công nhận là người mạnh nhất trong tất cả học viên, nàng ở trong mắt các học viên đương nhiên có một sự tín nhiệm rất lớn, lúc này đã có không ít học viên chủ động tụ tập ở bên cạnh nàng.
"Thánh sơn nếu tồn tại, đương nhiên là có đạo lý. Huyết Bức sơn lâm tuy đáng sợ, nhưng mầm mống thánh nhân lại có hi vọng xông qua. Nếu như có thể tính toán theo lẽ thường, làm sao có thể nói là con đường thành thánh." Nguyễn Quân Trác thản nhiên nói.
Học viên xung quanh nghe vậy, người hiểu người không gật gật đầu, nhưng mà ở trong lòng cũng rất khiếp sợ. Thì ra hạt giống của thánh và tu sĩ bình thường có chênh lệch to lớn như thế. Khó trách những người vĩ đại kia, đứng trên chín tầng trời, chúng sinh khó mà với tới, chỉ có thể ngưỡng vọng.
"Tốt! Nếu Tịch Thiên Dạ muốn chết, thì ta đây muốn nhìn một chút hắn chết như thế nào." Hướng Quảng Hi vỗ tay cười to, người đó dám mạo phạm uy nghiêm của hắn, chết là tốt nhất.
Khóe môi củaTrần Bân Nhiên cong lên, trong mắt hiện ra sự âm lãnh và ác độc, nhưng đã che dấu rất nhanh.
Mặc kệ những người khác nói như thế nào, Tịch Thiên Dạ lúc này đã bước vào Huyết Bức sơn lâm.
Bởi vì bên trong Huyết Bức sơn lâm có một tầng sương máu, cho nên đám người dưới chân núi cho dù có tu vi không yếu cũng rất khó nhìn thấy cảnh tượng bên trong Huyết Bức sơn lâm, chỉ có những trưởng lão có tu vi Thiên cảnh kia, ánh mắt có thể xuyên thấu hư không, mới có thể thấy rõ. Mà phần lớn học viên cũng không thấy rõ điều gì.
Nhưng mà cao tầng của Học Viện Trường Thương cũng có ý để cho các học viên nhìn thấy quá trình mà Tịch Thiên Dạ xông qua Thánh lộ, dùng cái này để kích thích lòng cầu tiến và lòng háo thắng, cho nên phát động Thánh sơn pháp trận, để cảnh tượng sương máu cùng núi non ở bên trong chiếu ở trên bầu trời, hóa thành một cái màn ảnh ở trên trời. Tất cả học viên chỉ cần ngẩng đầu đã có thể trông thấy Tịch Thiên Dạ cố gắng vượt qua ở trong Huyết Bức sơn lâm.
Bên trong Huyết Bức sơn lâm, sương máu tràn ngập, cho dù là cách màn trời, tất cả mọi người có thể cảm nhận được một mùi máu tươi nồng đậm.
Từng con Huyết Bức dữ tợn xuyên qua ở trong sơn lâm, có con Huyết Bức chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, có con lại to như một cái chậu rửa mặt, chúng nó tụ tập thành đoàn, có con bay lượn ở trên bầu trời, có con thì ngủ ở trên tán cây, có con trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, giống như là trên mặt đất đột nhiên xuất hiện rất nhiều khối u màu đỏ, lít nha lít nhít, khắp nơi đều là màu đỏ.
"Căn bản không có khả năng lén lút vô thanh vô tức đi qua a, Huyết Bức thật nhiều." Có người sợ hãi nói.
"Hoàn toàn chính xác, mà thỉnh thoảng lại con Huyết Bức Tông cảnh xuất hiện, cho dù là tu sĩ Tông cảnh gặp được cũng hết sức phiền phức, Linh cảnh tu sĩ gặp được làm sao có thể sống sót được."
"Tịch Thiên Dạ đang làm gì thế, vì sao hắn đi qua đám Huyết Bức, nhưng những con Huyết Bức kia lại không có giết hắn, giống như bọn chúng không có phát hiện được hắn."
Rất nhanh, đám người đã phát hiện một điều rất kinh ngạc, Tịch Thiên Dạ đi dạo ở bên trong Huyết Bức sơn lâm, không có làm ra bất kỳ một rung động nào, hình như tất cả các con Huyết Bức không có nhìn thấy hắn, không có một con nào chủ động công kích hắn, mặc kệ hắn đi qua trước mặt.
Ròng rã trong một phút, Tịch Thiên Dạ một mình đi khắp Huyết Bức sơn lâm, không có bất cứ một con Huyết Bức nào chủ động công kích hắn, Huyết Bức sơn lâm bị hắn vượt qua một phần ba, rất êm ả, không có một mối đe dọa nào cho hắn.
"Chuyện quái gì thế này, ta đang nằm mơ chăng, vì sao mà tất cả các con Huyết Bức lại không công kích hắn chứ."
"Kỳ quái, trời sinh tính cách của Huyết Bức rất hung tàn, cực kỳ khát máu, nếu có sinh vật xuất hiện, tuyệt đối sẽ cùng nhau tiến lên, hút khô máu của hắn."
"Phó học trưởng, Huyết Bức không có đáng sợ như vậy đâu nhỉ, cũng không công kích con người, nếu như vậy, nếu ta xông qua, cũng có thể vượt qua Huyết Bức sơn lâm nhẹ nhàng như thế" Một nữ học viên nói ra lời nói mang theo vẻ thất vọng.
Nàng đang rất chờ mong Tịch Thiên Dạ đại chiến với mấy con Huyết Bức trong Huyết Bức sơn lâm, mở một đường máu mà đi qua.
Nhưng hiện thực và hình ảnh nàng tưởng tượng ra có một sự chênh lệch không hề nhẹ.
Không gió không mưa, không tuyết vô tình. Cho dù là ai cũng có thể vượt qua rất nhẹ nhàng, cách vượt qua rất đơn giản, tản bộ hóng mát ngắm trời đất mà qua thôi.
"Huyết bức không đáng sợ?"
Phó Hạo Cơ nghe vậy, cười phá lên nói: "Học muội, ngươi tuyệt đối đừng cho rằng Huyết Bức lại ngoan ngoãn như vậy. Ngược lại chúng nó vô cùng đáng sợ và hung tàn, mà lại là sinh vật quần cư, mỗi lần xuất hiện đều tạo thành đàn mà đi, Thiên cảnh cường giả cũng không muốn đi trêu chọc chúng nó. Nếu như bị Huyết Bức công kích, một con huyết bức có thể trong nháy mắt hút đi một phần năm huyết dịch của nhân loại, nếu như năm con Huyết Bức đồng thời bu vào, trong nháy mắt đã có thể giết chết một người."
Tại sao Huyết Bức lại không công kích Tịch Thiên Dạ, trong lòng Phó Hạo Cơ rất khó hiểu, nhưng hắn biết, vấn đề không phải ở trên người những con Huyết Bức này mà là trên người Tịch Thiên Dạ.
"Những con Huyết Bức kia có phải đã bị các tiền bối trong Học Viện Trường Thương thuần hóa rồi hay không, cho nên nó không công kích con người." Một học viên nữ khác nói ra suy nghĩ trong đầu.
Phó Hạo Cơ nghe vậy liếc mắt khinh thường, không thèm để ý tới.
Huyết bức bị thuần hóa, các tiền bối ở trong Học Viện Trường Thương là đang buồn bực đến cỡ nào mới làm ra một con đường trở thành Thánh nhàm chán như thế.
Mà thuần hóa một con Huyết Bức có thể dễ dàng, thuần hóa mười con trăm con Huyết Bức cũng dễ dàng, thế nhưng thuần hóa mười vạn con Huyết Bức, chuyện đó cần bao nhiêu thời gian, nhân lực và vật lực mới có thể làm được chứ, chỉ có những tên ngớ ngẩn mới làm vậy.
"Thứ quỷ gì vậy, từ lúc nào mà Huyết Bức lại trở nên lương thiện như vậy chứ, nhìn thấy túi máu di động cũng trở nên thờ ơ đi."
Tô Tri Thần nhìn thấy không một con Huyết Bức nào tấn công Tịch Thiên Dạ, để Tịch Thiên Dạ bình yên thông qua thì nổi trận lôi đình. Quá khinh người à, Huyết Bức sơn lâm có hung danh lớn như vậy, đã bị làm ra cái thể thống này à!
Dưới cây ngô đồng, lấy Trần Bân Nhiên làm trung tâm để các học viên tụ tập lại một chỗ, cũng chả ai hiểu được, vừa nói xong ngồi đây xem kịch vui, vừa nói ngồi lót dép hóng Tịch Thiên Dạ bị Huyết Bức hút sạch máu, hút thành thây khô đây.
"Có chuyện quỷ dị."
Trần Bân Nhiên bộng nhiên căng cứng người, ánh mắt ngưng trọng nhìn về các hình ảnh đang hiện ra trên bầu trời vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Hắn không phải là đồ ngốc, thánh lộ thí luyện của học viện làm sao có thể là giả được, một màn trước mắt quá mức yêu dị, chắc chắn có chuyện bất thường.
Ở trên hoa sen, mắt của Nguyễn Quân Trác trợn dọc, xuất hiện vẻ kinh ngạc nhìn lên trên bầu trời, trong mắt của nàng thì việc này hơi khó tin, cũng có chút sợ hãi.
Chỉ có một loại tình huống mới có thể xuất hiện hiện tượng như thế, nhưng nếu như là thế, cũng khó có thể tin nổi.
Bên bờ hồ nước, Cố Vân giống như một gốc Thanh Liên, đứng yên trong hồng trần thế gian.
Nàng lúc này cũng là có chút khiếp sợ, bàn tay ngọc ngà nắm chặt trang giấy dầu hơi quá sức.
"Tại sao hắn có thể làm được, điều này không nên a."
Cố Vân tự lẩm bẩm, rung động trong lòng, một mực không hiểu được.
"Tiểu thư, tên Tịch Thiên Dạ kia cũng quá tà dị đi, sinh vạt mang tính hung tàn như Huyết Bức cũng không công kích hắn, làm sao hắn làm được như thế chứ."
Đôi mắt của Chanh Quang trừng lớn, nhìn thẳng vào hình ảnh của Tịch Thiên Dạ trên bầu trời, giống như đang muốn tìm ra nguyên nhân, nhưng quan sát nửa ngày trời cũng không tìm ta kết luận gì. Lẽ ra một màn này không nên xuất hiện ra trước mắt nàng.
"Hòa vào Thiên địa, cùng mọi vật tương dung, thiên nhân hợp nhất."
Cố Vân hít một ngụm khí lạnh, lúc lâu sau mới chậm rãi nói ra.
Không chỉ có các học viên, các trưởng lão của Học Viện Trường Thương cũng rất kinh sợ, mặt mũi lộ ra vẻ không tin.
Nhất là những người tu vi cao kia, các nguyên lão đã đạt tới Tôn Giả cảnh, thân thể từng người trở nên cứng ngắc, câm nín một lúc lâu.
Trang 37# 1