Chương 738: Một Chỉ Tiện Tay
Toàn thân Nhiếp Thiên Đế Chủ tản mát ra một luồng khí lạnh, hắn chỉ có một nhi tử này nên sẽ không hi vọng trên người Nhiếp Nhân Hùng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong thiên cung, đông đảo Đế giả nhìn sang mấy người Nhiếp Thiên Đế Chủ bằng ánh mắt quái dị bất quá không có ai nói chuyện, trong nội bộ Thượng Nguyên Tông cũng có ân oán, những người khác tự nhiên không tiện nhúng tay.
Chỉ là đứa con trai của Nhiếp Thiên Đế Chủ kia cũng nổi danh khắp Thiên Cơ Thánh Thành vì độ vô dụng, không có mấy Đế giả ngồi đây mà không biết.
"Nhiếp Nhân Hùng muốn quyết đấu với Dương Thiên Khuyết?"
Bên trong Hải Loa Tiên Cung, Thải Lân công chúa cũng hơi sững sờ, dù thế nào thì Dương Thiên Khuyết cũng là tu sĩ Bán Đế cảnh, lại còn vượt qua một lần Sinh Tử kiếp mà Nhiếp Nhân Hùng chỉ là Thánh giả thôi, sao hắn dám quyết đấu?
"Công chúa, người ra ngoài xem một chút là hiểu."
Nha hoàn của Thải Lân công chúa cười khổ nói.
Sau khi Mộ Thương Thánh Thành tập kích, công chúa vẫn luôn bế quan, một khắc cũng không muốn chậm trễ, hiển nhiên những Đế giả có phong thái vô thượng kia gây ra kích thích rất lớn đối với nàng. Cho nên những chuyện xảy ra bên ngoài mầy ngày nay Thải Lân công chúa đều không biết được.
Nếu không phải Nhiếp Nhân Hùng chính là vị hôn phu của Thải Lân công chúa thì nàng cũng dám chạy tới quấy rầy việc tu luyện của công chúa.
"Có ý tứ, mặc dù tu vi yếu nhưng đảm lượng lại không thấp, bản công chúa cũng muốn đi nhìn xem hắn có cái năng lực gì."
Khóe môi Thải Lân công chúa khẽ nhếch lên, đầy hứng thú đi ra khỏi Hải Loa Tiên Cung, nàng không phải loại người thích xem náo nhiệt nên việc có thể khiến nàng hứng thú cũng không có nhiều.
Bên trên Huyền Không Đảo, Tịch Thiên Dạ đang khoanh tay bình tĩnh đứng trên một khối nham thạch to lớn.
Ba trăm hòn đảo của Huyền Không Đảo, mỗi một tòa đều có phương viên trăm dặm, có núi có nước, hoàn cảnh cũng tương đối tú lệ.
Đương nhiên, sau khi trở thành chiến trường thì hoàn cảnh mỹ lệ cũng sẽ bị phá hủy trong thoáng chốc mà thôi.
Sưu!
Dương Thiên Khuyết lóe lên một cái rồi xuất hiện đối diện với Tịch Thiên Dạ, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt băng lãnh, một cố khí tức bàng bạc của Bán Đế không ngừng khuếch tán ra.
Trong Họa các thì hắn không dám tản mát ra bất cứ uy áp gì bởi vì trong đó có quá nhiều cường giả, nhưng đến giờ chỉ còn có một mình Nhiếp Nhân Hùng nên hắn không còn kiêng kị điều gì nữa, thậm chí hắn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để dùng uy áp của mình đánh tan ý chí của Nhiếp Nhân Hùng nữa kia.
Nhưng điều làm hắn thất vọng chính là Nhiếp Nhân Hùng lại không có bất kỳ phản ứng nào, phảng phất như uy áp của hắn không hề tồn tại.
Nếu thay bằng bất cứ một Thánh giả hay Bán Đế phổ thông nào đứng dưới uy áp của hắn sẽ không thể nào nhẹ nhõm như thế được.
"Có chút ý tứ, dám khiêu chiến ta, quả nhiên có đảm lược. Bất quá ngươi nghĩ rằng vậy là có thể chiến thắng được ta thì đã quá ngây thơ rồi."
Dương Thiên Khuyết cười lạnh nói.
Là một trong tam đại chân truyền của Nguyên Tông, dù cho người cùng cảnh giới cũng kém hơn hắn một đoạn lớn, huống chi lúc này hắn đã vượt qua được Sinh Tử kiếp, chính thức là một tồn tại Bán Đế. So với những Bán Đế của thế giới hắc ám kia căn bản không phải một cấp độ.
"Ra tay đi."
Tịch Thiên Dạ khoanh tay, từng sợi tóc nhẹ nhàng bay múa.
Trong mắt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, chuẩn bị đánh giết Dương Thiên Khuyết cũng chỉ là thuận tay mà thôi, mục đích của hắn là chiếm cứ một hòn đảo của Huyền Không Đảo.
Mặc dù Ngọc Châu có nói Nhiếp Thiên Đế Chủ đủ năng lực cho hắn một danh ngạch của Mộc Chân Linh Thổ nhưng hắn cũng không muốn vô công mà hưởng thụ cái danh ngạch này, tùy tiện nợ người ta một cái nhân tình không phải phong cách của hắn. Dù sao hắn chỉ tạm thời mượn thân thể của Nhiếp Nhân Hùng mà thôi, Nhiếp Nhân Hùng chân chính đã sớm chết rồi.
"Ngươi đã muốn chết vậy thì ta sẽ để cho ngươi biết được cái gì là lực lượng không thể chống cự. Ngươi chẳng qua là một Thải tử vô dụng mà thôi, căn bản không có tư cách tranh phong với ta."
Dương Thiên Khuyết tàn nhẫn cười một tiếng, bỗng bước ra một bước.
Ầm ầm!
Một cỗ khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra từ trên người hắn, hoang khí kinh khủng quét sạch khắp nơi, khu viẹc trăm dặm trên Huyền Không Đảo tự nhiên rung động kịch liệt, từng sợi ĐếĐạo pháp tắc lấy Dương Thiên Khuyết làm trung tâm, điên cuồng lan tràn ra bốn phía.
Bán Đế mặc dù không thể nào chưởng khống được lực lượng Đế Đạo pháp tắc hoàn chỉnh nhưng lại có thể tạm thời nắm giữ một chút lực lượng của nó.
Đó cũng là vì sao mà Thánh giả khi đứng trước Bán Đế căn bản không chịu nổi một kích, chênh lệch lớn như lạch trời, vĩnh viễn không cách nào có thể vượt qua được.
"Thật mạnh, sư phụ của ta cũng không có khí tức đáng sợ như vậy, Dương Thiên Khuyết hẳn là còn mạnh hơn cả Bán Đế bình thường."
Trên một ngọn núi của Thiên Cự sơn mạch, Trương Huân Y nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt ngưng trọng, với thân phận của nàng mặc dù không cách nào bước vào khu vực trung tâm nhưHọa các nhưng cũng có thể đi đến khu vực gần đó, cho nên trong Họa các phát sinh chuyện gì thì nàng cũng biết được.
"Cái gì, hắn còn mạnh hơn cả sư bá? Năm trăm năm trước sư bá đã đột phá đến Bán Đế rồi kia mà."
Hướng Thiên Huân kinh hãi nói. Nàng đứng sau lưng Trương Huân Y, ánh mắt chất chứa không ít lo lắng. Dù có nói thế nào thì Nhiếp Nhân Hùng cũng đã cứu bọn họ một nàng, trong nội tâm nàng khẳng định sẽ đứng về phía Nhiếp Nhân Hùng.
"Đúng vậy!"
Trương Huân Y khẳng định nói, mặc dù nàng chỉ là Đại Thánh nhưng lại thường xuyên ở cùng một chỗ với sư tôn, cũng hiểu được cách phân chia thực lực của Bán Đế.
Sư phụ của nàng đã cao tuổi, đời này không thể nào tiến thêm một bước nữa,mà Dương Thiên Khuyết lại đang ở độ tuổi hoàng kim, khí huyết tràn đầy, lại được Thượng Nguyên Tông toàn lực bồi dưỡng nên vô luận ở phương diện nào hắn đều mạnh hơn so với sư tôn của nàng.
".... Nhiếp Nhân Hùng.... Có thể thắng không?" Lâm Anh Hán nuốt nước miếng một cái, cà lăm nói.
Mặc dù hắn biết rõ Nhiếp Nhân Hùng cũng rất cường đại nhưng dù sao Dương Thiên Khuyết chính là tồn tại Bán Đế, hơn nữa hắn còn mạnh hơn cả sư bá.
"Không biết!"
Trương Huân Y lắc đầu, đôi mắt nàng cũng đầy vẻ mờ mịt.
"Bất quá các người cũng đừng lo lắng, mặc dù ta không có tiếp xúc với vị Nhiếp Thái Tử này nhiều nhưng cũng có thể nhìn ra được hắn là một người không dễ kích động, hắn đã dám quyết đấu với Dương Thiên Khuyết thì tất nhiên cũng có át chủ bài riêng."
Mặc dù nàng nói thế nhưng Trương Huân Y cũng không dám khẳng định, át chủ bài có lớn hơn nữa thì cũng không thể nào giúp một Thánh giả vượt qua mấy cấp độ để chiến thắng một vịBán Đế được.
Toàn bộ Thiên Cự sơn mạch đều bị Tịch Thiên Dạ cùng Dương Thiên Khuyết hấp dẫn, dù cho những trận chiến kinh thiên kia cũng không có hấp dẫn người nhiều bằng việc giải quyết ân oán giữa Nhiếp Nhân Hùng với Dương Thiên Khuyết.
Dù sao đại chúng luôn có rất nhiều tâm lý muốn xem náo nhiệt.
"Nhiếp Nhân Hùng, thân phận của ngươi không tệ, ta sẽ không thể nào giết ngươi. Nhưng mà hôm nay ta sẽ để lại cho ngươi một ấn tượng sâu sắc không gì sách được."
Dương Thiên Khuyết cười ha ha, một cỗ kình khí ngập trời bộc phát ra từ trên người hắn, đánh tới phía Tịch Thiên Dạ, cỗ hoang khí kia tinh luyện đến cực điểm, mang theo cả khí tức của Bán Đế nữa, quả thực muốn đánh nổ cả phương viên trăm dặm của Huyền Không Đảo này.
"Tự cho là đúng."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, từ đầu đến cuối hắn đều khoanh tay, khi cỗ kình khí kia xuất hiện trước mặt hắn thì mới chậm rãi duỗi một ngón tay ra chỉ về phía trước một cái.
Phốc phốc!
Một tiếng vang rất nhỏ.
Chỉ thấy cỗ hoang khí Bán Đế rung chuyển trời đất kia như làtrăng trong nước, hoa trong gương, rất nhanh đã bị vỡ vụn ra rồi hóa thành hư vô.
"Cái gì!"
Dương Thiên Khuyết sững sờ, hắn làm sao có thể ngờ được rằng một kích toàn lực của mình lại bị Nhiếp Nhân Hùng hời hợt đánh tan.
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một cảm giác nguy cơ cực lớn đã dâng lên trong lòng hắn.
Truyện của: Bánh Bao
Trang 370# 2