Chương 744: Cấm Túc Trăm Năm
Sắc mặt Hồng Lâm đế giả khó xử, hắn vốn cho rằng Nhiếp Thiên đế chủ chỉ là một hậu bối, cho dù có tu thành hạ vị Đế cảnh nhị trọng thiên thì so với hắn cũng phải kém một bậc.
Nhưng không ngờ Nhiếp Thiên đế chủ lại vượt qua hắn như thế. Nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ là hắn sẽ bị mất mặt trước rất nhiều Đế giả.
"Được rồi, hai vị Đế giả lại quấy rối trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa."
Trong lúc Hồng Lâm đế giả đang khó xử thì một âm thanh nhàn nhạt vang lên trong đất trời.
Chỉ một lúc sau, một đường huyền quang xông lên cửu tiêu phân tách Hồng Lâm đế giả và Nhiếp Thiên đế chủ ra.
Cho dù Nhiếp Thiên đế chủ vô cùng cường thế nhưng ở trước mặt đường huyền quan kia cũng không dám tiếp tục ra tay.
Người ra tay ngăn can không phải ai khác mà chính là Nguyên Hoa đạo chủ, là lão tổ tông của Thượng Nguyên tông.
Tầm mắt Nhiếp Thiên đế chủ nhìn về phía Nguyên Hoa đạo chủ trên Thiên Cung lạnh lùng nói:
"Nguyên Hoa tiền bối là ý gì chứ? Chẳng lẽ chỉ cho phép người Thượng Nguyên tông các ngươi phá hư quy củ mà không cho phép ta phản kích sao? Thượng Nguyên tông các ngươi thật bá đạo."
"Đế chủ hiểu lầm rồi, lão hủ không có ý thiên vị Hồng Lâm đế giả. Ngược lại, Hồng Lâm đế giả không nên phá hoại quy củ của cạnh tranh đại hội, làm ảnh hưởng đến mặt mũi của Thượng Nguyên tông đáng bị phạt."
Nguyên Hoa đạo chủ thản nhiên nói.
"Ồ. Phạt như thế nào?"
Nhiếp Thiên đế chủ nói.
"Cấm túc trên Thượng Nguyên sơn trăm năm để hối lỗi."
Nguyên Hoa đạo chủ thản nhiên trả lời.
Nhiếp Thiên đế chủ nghe vậy trầm mặc không còn gì để nói.
Lời của Nguyên Hoa đế chủ tuy là phạt Hồng Lâm đế giả nhưng cấm túc ở Thượng Nguyên sơn cũng không tính là hình phạt.
Dù sao Hồng Lâm đế giả cũng là trưởng lão, ai dám thật sự cấm túc hắn chứ?
"Nhiếp Thiên, Hồng Lâm đế giả tuy phạm sai lầm nhưng cũng không phải quá lớn, hơn nữa cũng đã bị phạt, vậy thì bỏ qua thôi."
Chu Ngạn hoàng chủ của Tử Tiêu vương triều đứng ra nói.
Hồng Lâm đế giả dù sao cũng là một Đế giả, hơn nữa lại tu thành hạ vị Đế cảnh nhị trọng thiên, trong Thượng Nguyên tông đều có thể xếp vào cường giả của năm vị trí đầu.
Cho dù như thế nào thì Thượng Nguyên tông cũng không thể thật sự phạt nặng Hồng Lâm đế giả, chỉ cần bên ngoài nhận sai thì sự việc này có thể cho qua.
Dù sao Thiên Cơ thánh thành bât giờ đang trong tình huống đặc biệt, là hai thế lực cường đại nhất ở Thiên Cơ thánh thành thì cũng không thể đánh nhau sống chết được.
"Hồng Lâm, nể tình Nguyên Hoa đạo chủ, bản đế tạm thời tha cho ngươi một lần, nếu còn tái phạm ta sẽ quyết không tha."
Nhiếp Thiên đế chủ lạnh lùng liếc nhìn Hồng Lâm đế giả, rồi quay vào trong Thiên Cung.
Lúc này đang tổ chức cạnh tranh đại hội nên hắn cũng không thể một mực làm ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng đến trật tự của cuộc cạnh tranh.
Có điều, người tên Hồng Lâm đế giả này hắn đã ghi nhớ trong lòng, có cơ hội nhất định phải làm hắn biết nhìn nhận hơn.
"Hùng Nhi, ngoại công cũng về đây, nếu không được thì hãy từ bỏ, biểu hiện của ngươi bây giờ cũng đã rất tốt rồi."
Thượng Nguyên tông chủ vỗ vai Nhiếp Nhân Hùng, sau đó trở về Thiên Cung.
Hắn có thể thấy rằng Nhiếp Nhân Hùng rất muốn tranh đoạt danh ngạch vào Chân Mộc linh thổ để Tử Tiêu vương triều có thêm một vị trí, tham vọng có thể nói là không nhỏ.
Tịch Thiên Dạ liếc lão nhân áo trắng trước mặt, không nói gì thêm, Thượng Nguyên tông chủ và Nhiếp Thiên đế chủ sẽ không thể ngờ rằng ngoại tôn và nhi tử của bọn hắn thật ra đã sớm bị Họa Tâm tiên tử hại chết.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, phải tìm ra cách thoát thân càng sớm càng tốt, ngưng tụ ra ngũ hành linh thể của chính mình thì thân phận này đã không còn thích hợp để sử dụng, nếu không sẽ sớm ngày bị bại lộ.
Một trận sóng gió đã nhanh chóng qua đi, đại hội cạnh tranh Chân Mộc linh thổ sẽ tiếp tục tiến hành.
Tịch Thiên Dạ ngồi khoanh chân trên huyền không đảo, đương nhiên hắn đang chuẩn bị bá chiếm hòn đảo này.
"Nhiếp Nhân Hùng sao lại có thể mạnh như vậy."
Trần Như Phong ngẩn người, trong ấn tượng của hắn thì Nhiếp Nhân Hùng chỉ là một tên phế vật, với một đầu ngón tay cũng có thể nhất hắn lên mặt đất.
Nhưng lực lượng mà Nhiếp Nhân Hùng biểu hiện ra lúc này lại khiến hắn chấn động khó hiểu. Hắn hoài nghi bản thân bây giờ không phải là đối thủ của Nhiếp Nhân Hùng.
Trần Như Phong mà còn như vậy thì những người khác trong Họa các đã sớm há hốc mồm.
Nhất là đám người Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Là tỳ nữ và hộ vệ của Thái tử điện hạ thì đương nhiên sẽ không ai hiểu Thái tử hơn bọn họ, Thái tử điện hạ trước kia tuyệt đối không mạnh mẽ như thế, chẳng lẽ lần đi ra ngoài này trên người Thái tử điện hạ phát sinh kinh thiên đại kỳ ngộ?
"Thật thú vị, loại lực lượng đó ta trước nay đều chưa từng gặp và nghe nói qua, trừ khi Nhiếp Nhân Hùng thật sự đạt được một tòa thần tàng bên trong cấm khu?"
Chu Bách Hà suy nghĩ vuốt vuốt chén ngọc trong tay nhìn Tịch Thiên Dạ.
Sau một lúc hắn đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài Họa các.
"Chu công tử, sao ngươi lại đi?"
Ngọc Châu thấy Chu Bách Hà trực tiếp rời đi, nhịn không được hỏi.
"Thiên Cự sơn náo nhiệt như vậy, ta đương nhiên phải đi góp vui một chút."
Chu Bách Hà cười ha ha bước ra khỏi Họa các, sau đó đi lên trên không, trực tiếp xuất hiện trên chín tầng trời.
"Cái gì, hắn cũng chuẩn bị đi bá chiếm huyền không đảo sao?"
Ngọc Châu hơi sững người, Chu Bách Hà chính là bằng hữu của Thái tử điện hạ, mặc dù nàng mới quen không hiểu biết rõ, nhưng cũng biết rằng tu vi Chu Bách Hà không cao thì sao lại cũng đi tranh đoạt danh ngạch vào Chân Mộc linh thổ?
"Ha ha, thú vị,m náo nhiệt như vậy ta cũng phải đi thử một lần, cho dù thành công hay không thì thử qua cũng không có gì tiếc nuối."
Một lão giả bên trong Họa các thấy Chu Bách Hà đạp trời mà đi cũng cười ha hả đi ra khỏi Họa các. Hắn chỉ là một tên nhất kiếp Bán Đế thông thường, hi vọng chiếm phù không đảo là hết sức xa vời nhưng cơ duyên lớn như vậy không đi thử một lần sợ là sẽ hối hận cả đời.
Sau khi lão giả kia rời đi, bên trong Họa các liên tiếp có người đứng lên rời đi.
"Tại hạ đã dừng lại trên nhị kiếp Bán Đế mấy chục năm mà không thể đột phá, Đế chủ nói ta thiên phú có hạn, nếu không có cơ duyên gì lớn thì sợ là đời này khó có thể tiến thêm, dù thế nào thì lần cơ duyên này ta cũng muốn đi giật một phen."
Bách Hành Vũ đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Là một trong những thủ lĩnh hộ vệ trong Nhiếp Thiên đế cung, tu vi của hắn đương nhiên không thấp, đều thuộc một phương cường giả trong Bán Đế.
Nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thành Đế giả thì thật quá khó.
Chân Mộc linh thổ mở ra chính là cơ hội cho hắn thành Đế, cho dù có khó khăn thì cũng phải đi thử một lần.
Trên thực tế, những dạng tu sĩ giống Bách Hành Vũ trên Nam Man đại lục có rất nhiều. Không chỉ ở Họa các mà càng lúc càng nhiều người đứng ra, toàn bộ Thiên Cự sơn trở đều nên náo nhiệt, vốn không có người nào đứng ra thánh thức ở huyền không đảo, trong một thời gian đã có rất nhiều người đến thánh thức.
Hàn Ngọc bưng chén ngọc trong tay uống cạn, một lúc sau trong mắt nàng ánh lên một tia sắc bén.
Những người xung quanh chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên lạnh lẽo, đến lúc nhìn lại thì nàng đã đi khỏi, một thân ảnh áo trắng bay về hướng tòa huyền không đảo.
"Thiên Nhi tỷ tỷ, thật nhiều cường giả đến a, rất nhiều nhân vật trên Thiếu Đế bảng cũng đều tới rồi."
Bên trong một tòa lầu các lịch sự tao nhã đằng sau Thiên Cự phong, Thiên Tử Vận ghé vào trên lan can tràn đầy hưng phấn nói.
Bên cạnh nàng là Thần Long thiên nữ Long Thiên Nhi cùng với tiểu nha đầu Long Đồng Vũ.
Trang 373# 2