Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 747: Lão Tu Sĩ Cường Thế

Chương 747: Lão Tu Sĩ Cường Thế




Sự thật chính là như thế, không ai quan tâm ngươi trẻ tuổi thì sẽ càng nên nhận được danh ngạch.

Trước sự mê hoặc của Chân Mộc linh thổ thì không tồn tại thứ gọi là nhân nhượng. Rất hiếm thấy người trẻ tuổi cạnh tranh ở đây, dù thỉnh thoảng cũng có xuất hiện nhưng rất nhanh liền bị đào thải.

Toàn bộ người trẻ tuổi ở Thiên Cự sơn không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì.

"Nhiếp Nhân Hùng cũng bị người khác để ý tới, người ra tay lại là người có danh tiếng từ lâu như Nghiêm Vu thánh hầu."

"Đáng tiếc, lại thêm một danh ngạch thuộc về người trẻ tuổi bị một lão già cướp đi."

Không ít người cảm thán khi nhìn thấy Nghiêm Vu thánh hầu xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ.

Cùng là người trẻ tuổi nên cũng đã có chút cảm giác cùng chung mối thù. Đương nhiên bọn hắn cũng không muốn trông thấy thế hệ trẻ tuổi bọn hắn luôn luôn bị tu sĩ thế hệ trước đào thải.

Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng mọi người vô cùng rõ ràng, Nhiếp Nhân Hùng sợ là rất khó giữ vững huyền không đảo kia.

Dù sao Nghiêm Vu thánh hầu nổi tiếng lâu đời, lại là nhị kiếp Bán Đế cường giả. Một người trẻ tuổi nên sức lực cũng nhỏ bé, sao có thể chống lại được những lão già kia.

"Ta cảm thấy chưa chắc đã là như thế, Nghiêm Vu thánh hầu thì có gì đặc biệt, Nhiếp Nhân Hùng lúc trước cũng đã từng đánh bại nhị kiếp bán đế, đương nhiên cũng sẽ không ngại hạ thêm một vị đâu."

"Không sai, Nhiếp Nhân Hùng có thể giữ vững lôi đài lâu như vậy không phải là người chỉ có hư danh."

Có một số người xem trọng Nhiếp Nhân Hùng, một người có thể tạo nhiều kì tích như thế rất dễ khiến người khác tâm phục khẩu phục.

"Ha ha, các ngươi đừng có mà ngu ngốc, những người khiêu chiến Nhiếp Nhân Hùng trước đó, toàn bộ đều là những người bình thường, tuy có nhị kiếp bán đế nhưng cũng chỉ là nhị kiếp bán đế bình thường, chưa chắc đã mạnh hơn Dương Thiên Khuyết bao nhiêu.

Nhưng Nghiêm Vu thánh hầu lại khác, đoán chừng lúc còn trẻ cũng không kém bao nhiêu so với Dương Thiên Khuyết, hiện nay tu vi lại đạt đến nhị kiếp Bán Đế đỉnh phong thì ngươi nghĩ tu vi của hắn mạnh bao nhiêu."

Một người tay đang phe phẩy quạt lắc đầu nói.

Tịch Thiên Dạ nhìn lên lão già trước mắt trên huyền không đảo, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, thản nhiên nói:

"Ra tay đi."

Nghiêm Vu thánh hầu hơi sững người trước mặt Tịch Thiên Dạ, hắn không ngờ sau khi hắn xuất hiện mà người trẻ tuổi trước mắt có thể bình tĩnh như thế, những tu sĩ trẻ tuổi mâu thuẫn với những tu sĩ thế hệ trước ở Thiên Cự sơn cũng đến xem, có thể thấy được sự không cam lòng lúc này của vị tuổi trẻ tuấn kiệt Nhiếp Nhân Hùng.

"Người trẻ tuổi, thế giới chính là như thế, cường giả vi tôn vĩnh hằng bất biến, chớ có trách ta."

Nghiêm Vu thánh hầu bước ra liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, hoang khí hùng hậu từ cơ thể hắn bộc phát ra, trong chốc lát dẫn tới thiên địa cộng minh, toàn bộ huyền không đảo cũng chấn động, hàng loạt đế đạo pháp tắc hiện lên trong hư không hóa thành một tấm lưới sắt bao phủ toàn bộ huyền không đảo.

Nghiêm Vu thánh hầu mặc dù chỉ là nhị kiếp bán đế, nhưng ở trên tu vi đế đạo pháp tắc lại tương đối cao thâm. Trước ngày chung kết ở Thiên Lan thì hắn cũng đã trở thành Bán Đế, sợ là đã có bảy tám trăm năm tham ngộ đế đạo pháp tắc.

Cho nên thành tựu đế đạo pháp tắc cũng có thể so sánh với các vị đế giả, chỉ là cơ duyên không đủ nên không cách nào vượt qua lần sinh tử kiếp thứ ba, bằng không sớm đã thành Đế.

Một cỗ hoang khí tinh luyện tới cực điểm ngưng tụ thành đoàn, hóa thành mấy trượng nắm đấm hung hăng đánh tới Tịch Thiên Dạ.

Mặc dù chỉ là một quyền đơn giản nhưng lại ẩn chứa hoang khí có thể khiến nhị kiếp bán đế trọng thương trong nháy mắt.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn một quyền kia, không hề tránh né mà trực tiếp tiến đến vung quyền ra đâm vào quyền kia của Nghiêm Vu thánh hầu.

Ầm ầm!

Cát bụi bay mù mịt.

Toàn bộ thiên địa đều lắc lư, hàng loạt đế đạo pháp tắc trong hư không không ngừng biến ảo rực rỡ, như thể trói chặt những năng lượng điên cuồng kia.

Nhưng dù là như thế, năng lượng mà hai người va chạm sinh ra vẫn quét ngang toàn bộ huyền không đảo, ba thước đất trên đảo đều bị tàn phá không còn mảnh nào.

Tịch Thiên Dạ tiếp nhận một quyền đáng sợ như thế, không ngừng lùi lại, cuối cùng thân thể xém chút nữa ra khỏi phạm vi đảo huyền không mới có thể ổn định lại.

Hắn tu thành đạo Minh Hoàng thi văn thứ bảy, lực lượng mặc dù có thể so sánh cùng nhị kiếp bán đế phổ thông, nhưng so sánh với Nghiêm Vu thánh hầu hai kiếp Bán Đế đỉnh phong thì vẫn có chênh lệch rất lớn.

"Người trẻ tuổi, thiên phú của ngươi khiến lão hủ không ngừng bội phục. Nếu chúng ta ở cùng một thời kì, lão hủ chắc chắn không thể so sánh cùng ngươi. Nhưng bây giờ, lão hủ chiếm ưu thế về thời gian tu luyện, chỉ có thể hổ thẹn thắng ngươi một bậc."

Nghiêm Vu thánh hầu thấy Tịch Thiên Dạ không bị một quyền của hắn đấm ra khỏi huyền không đảo, có chút kinh ngạc thán phục nhìn hắn.

Hắn tương đối hiểu rõ thực lực hơn ngàn năm tu luyện của mình, mặc dù không thể đột phá đến tam kiếp Bán Đế, nhưng so sánh với những tam kiếp bán đế kia thì hắn cũng chẳng thua gì.

Đổi thành nhị kiếp bán đế khác sợ là sớm đã bị một quyền của hắn đấm bay ra vài trăm dặm.

Nhưng Nhiếp Nhân Hùng chẳng những không có bị hắn đánh ra khỏi huyền không đảo, mà cũng chẳng có thương thế gì, hoặc là thương thế không đáng kể.

Khả năng như thế quả thực làm hắn kinh hãi, nếu cho Nhiếp Nhân Hùng tu luyện thêm một trăm năm thì lão chưa chắc có thể chiến thắng hắn.

"Ha ha, Nhiếp Nhân Hùng, dựa vào năng lực này của ngươi cũng muốn chiếm cứ huyền không đảo, nằm mơ đi."

Một sự âm u bên trong sơn động Thiên Cự sơn, sắc mặt Dương Thiên Khuyết ảm đạm khoanh chân ngồi tại cửa hang nhìn chằm chằm lên bầu trời. Nhìn thấy Nhiếp Nhân Hùng ăn quả đắng, hắn bỗng nhiên cười ha ha, trong mắt tràn đầy thoải mái cùng oán độc.

Sau khi bị Tịch Thiên Dạ đánh bại, hắn liền núp ở trong sơn động này và không để bất kì người nào nhìn thấy, bởi vì lòng tự trọng của hắn chịu không được.

Hắn đường đường là Dương Thiên Khuyết nhất thế anh danh, được người đời xưng là có thể ghi danh vào Thiếu Đế bảng tuyệt thế kỳ tài, cuối cùng lại bị một phế vật nổi tiếng bên ngoài đánh bại trước mặt vô số cường giả, lòng tự trọng của hắn đã bị phá hoại, xấu hổ đến mức không thể gặp người khác.

"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi dám làm nhục ta như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta thề nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận!"

Dương Thiên Khuyết ánh mắt tựa như một con rắn độc, tản ra hàn quang lạnh lẽo.

Một bên khác, Trần Như Phong ở bên trong Họa các khóe môi cũng nhếch lên, cùng là một trong tam đại thái tử Tử Tiêu vương triều, hắn tự nhiên cũng không hy vọng Nhiếp Nhân Hùng quá mức chói loá mà che đi hào quang của hắn.

Nếu Nhiếp Nhân Hùng thật sự một mình chiếm cứ huyền không đảo, vậy sau này vị trí đứng đầu Tử Tiêu vương triều sợ là sẽ thuộc về hắn, Trần Như Phong hắn cũng chỉ có thể khuất ở phía sau.

Dù sao một người trẻ tuổi có thể dựa vào một sức một mình chiếm cứ huyền không đảo thực sự là hiếm thấy, dù cho những người tồn tại ở Thiếu Đế bảng cũng chưa chắc đã làm được.

Đừng nói là một nhân vật không quan trọng như Nhiếp Nhân Hùng, dù cho Thải Lân công chúa tuyệt thế thiên kiêu của Thiên Cơ thánh thành cùng Họa Tâm tiên tử cũng chưa chắc có thể kiên trì đến cuối cùng.


Trang 375# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất