Chương 778: Công Chúa Xấu Hổ
Tất cả mọi người không nói gì, lẳng lặng chờ đợi lấy kết quả. Theo lời Tịch Thiên Dạ thì chưa tới một canh giờ là có thể thấy kết quả.
Thời gian trôi qua, quả nhiên chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ thì trong nhà gỗ bỗng truyền ra một tiếng thét kinh hãi.
Đó là tiếng của Tần Tâm Duyệt!
Sắc mặt Điền Bộ Nguyên căng thẳng, sợ đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn nên lập tức xông vào trong phòng.
"Lão Điền khoan đã, công chúa đang tắm."
Lúc Điền Bộ Nguyên chuẩn bị phá cửa vào, giọng nói của Tần Tâm Duyệt lại vang lên lần nữa.
"Tần tướng quân, tình trạng của công chúa thế nào rồi?"
Điền Bộ Nguyên nhịn không được hỏi.
"Tình hình của Công chúa bây giờ rất tốt, các vị không cần lo lắng."
Một tiếng cọt kẹt, Tần Tâm Duyệt đẩy cửa đi ra, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Nàng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ cho một hộp dược vật đơn giản thế kia mà lại khắc chế được Thiên Dạ chi độc.
"Tần tướng quân, Thiên Dạ chi độc..."
Toàn bộ mọi người nhìn về phía Tần Tâm Duyệt, rõ ràng tất cả đều rất muốn biết kết quả.
"Thiên Dạ chi độc trong Cơ thể Công chúa đang bị áp chế, ta nghĩ chỉ một lâu sau có thể tẩy trừ hoàn toàn."
Tần Tâm Duyệt nói.
Cái gì!
Tất cả mọi người sững sờ, ngâm thuốc... Thật có thể trị tận gốc đệ nhất kỳ độc trong truyền thuyết?
"Tốt! Thật quá tốt rồi! Công chúa được cứu rồi."
Điền Bộ Nguyên mừng rỡ, nếu Tần Tâm Duyệt đã nói như thế thì chắc chắn không phải nói đùa.
Những người khác cũng rất mừng rỡ, nhất là người Khố Trát Bộ phủ. Nếu Hàm Hương công chúa thật sự chết tại Khố Trát Bộ phủ thì toàn bộ Khố Trát bộ lạc đều gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Hổ Tam Âm nhìn Tịch Thiên Dạ đầy kinh ngạc, càng phát giác được Tịch Thiên Dạ thần bí khó lường.
Độc Thiên Dạ này mặc dù cũng không là gì trong mắt hắn, nhưng dù sao lai lịch cũng không thể coi thường, vì nó ẩn chứa một tia độc đạo của Ám Dạ thần quân.
Cho dù hắn tự mình ra tay thì chuyện này cũng rất phiền phức, không chỉ đơn giản là chữa trị độc Thiên Dạ.
"Tịch công tử, công chúa điện hạ đã tỉnh, công chúa muốn mời ngài đến vào phòng."
Một lúc lâu sau, Tần Tâm Duyệt lần nửa từ trong nhà gỗ đi ra, trên mặt tươi cười rạng rỡ tinh thần thoải mái.
Rõ ràng, bệnh tình công chúa đã được khống chế triệt để.
Trong nhà gỗ, Hàm Hương công chúa mặc một bộ y phục màu trắng, mùi thơm trên người tràn ngập căn nhà, vừa mới tắm xong nên hơi nước vẫn còn óng ánh trên da thịt khiến cho Hàm Hương công chúa thoạt nhìn như là thần tiên từ trong tranh ra.
Dung mạo của Hàm Hương công chúa có lẽ không thể so sánh cùng Lam Mị và Thải Thận Nhi, nhưng nàng có thân thể U Hương vạn cổ hiếm có liền có thể khiến nam nhân không tự chủ được sinh ra cảm giác xao động, không giống xuân dược nhưng lại hơn hẳn xuân dược.
Hàm Hương công chúa vừa mới tỉnh không lâu, hơn nữa trong thời gian dài bị độc Thiên Dạ tra tấn, dù cho độc tố đã bị trừ tận gốc nhưng thân thể vẫn còn suy yếu vô lực, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải có bốn cung nữ ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, sợ là một trận gió nhẹ cũng có thể thổi ngã nàng.
"Nữ oa không hổ là U Hương thể, ở bất kỳ một thời đại nào cũng đều là yêu tinh mầm họa của quốc gia."
Hổ Tam Âm cười quái dị, tầm mắt cố ý xem kĩ trên dưới Hàm Hương công chúa, hắn không phải háo sắc, bằng không đã bắt nữ nhân trước mắt đi rồi.
"Không được vô lễ với công chúa."
"Dã thú từ đâu tới dám nói hươu nói vượn."
Mấy cung nữ thấy Hổ Tam Âm nói công chúa điện hạ như thế liền giận dữ, ngăn trước mặt công chúa trừng mắt nhìn lạnh lùng.
"Không được vô lễ."
Hàm Hương công chúa khoát tay áo ra hiệu mấy tên thị nữ lui xuống, sau đó ráng chống đỡ thân thể yếu đuối tiến về hướng Tịch Thiên Dạ dùng đại lễ cúi đầu thật thấp.
"Hàm Hương chịu kỳ độc tra tấn, may mắn được công tử cứu, thật cảm kích ân tình không hết."
Hàm Hương công chúa cảm kích nói, không có bất cứ sự kiêu ngạo của một đại công chúa nước lớn, ngược lại vô cùng chân thành.
"Không cần như thế, cứu nàng chỉ là duyên phận mà thôi, hơn nữa dùng một gốc Thánh Diễm hoa quý hiếm để khống chế độc Thiên Dạ trên người nàng thì thật có chút đáng tiếc."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắn thấy kịch độc trên người Hàm Hương công chúa căn bản là không đáng sử dụng Thánh Diễm hoa.
Nhưng Tần Tâm Duyệt nghe vậy bổng trừng mắt, trong lòng tràn đầy sự im lặng.
Thiên Dạ chi độc chính là thiên hạ đệ nhất kỳ độc, dù cho sử dụng Thánh Diễm hoa cũng không có khả năng trị tận gốc độc tố, làm sao lại gọi là đáng tiếc.
Có điều bây giờ nhớ tới, Tần Tâm Duyệt vẫn rung động thật sâu.
Độc Thiên Dạ trong truyền thuyết cũng chỉ có Tinh Linh Quốc độ mới có thể chữa trị được, thế mà Tịch Thiên Dạ giải quyết dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa lại chỉ sử dụng dược liệu đơn giản nhất, nếu tin tức truyền đi sẽ khiến toàn bộ chấn động, Thiên Dạ thần điện đều sẽ đứng ngồi không yên.
Theo nàng biết, người Tinh Linh Quốc độ muốn hóa giải độc Thiên Dạ cũng lã rất khó, nhất định phải Đại Tế Ti trong truyền thuyết tự mình ra mặt mới có thể làm được.
"Tịch công tử không cần phải khách khí, ân tình hôm nay Hàm Hương khắc cốt ghi tâm, đáng tiếc bây giờ ta tình cảnh khó khăn, bằng không nhất định báo phụ vương ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi."
Hàm Hương công chúa thấy Tịch Thiên Dạ tính cách lạnh lùng, cũng không nói thêm những lời cảm kích.
"Tiểu nữ, lời này của ngươi không chân thành rồi, cái gì mà khắc cốt ghi tâm, sau này tất có báo đáp. Thật quá giả dối, nếu ngươi thật sự cảm kích thì bây giờ hãy liền lấy đồ vật tốt ra."
Tịch Thiên Dạ không thèm để ý hồi báo thì không có nghĩa là Hổ Tam Âm không để ý, nếu người trước mắt là công chúa điện hạ tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, vậy thì cũng sẽ có một số bảo vật quý hiếm ở trên người?
Hàm Hương công chúa nghe vậy có chút xấu hổ, trầm mặc không nói.
Tần Tâm Duyệt cũng là rất bất đắc dĩ, bọn họ hiện tại như là chó chết chạy trốn khắp nơi, làm sao có bảo vật gì quý giá ở trên người.
Nếu là trước kia mà Tịch Thiên Dạ cứu được tính mạng của công chúa thì căn bản không cần nhiều lời, Yên Nhạc đại vương sẽ nhất định trong thưởng lớn.
Chỉ là hiện tại, ai...
"Hổ đại nhân, chúng ta lần này ra cửa vội vàng, hoàn toàn không có bảo vật gì mang theo ở trên người, không bằng ngươi đem hết bảo vật bên trong Thiên Hương các đi đi."
Tần Tâm Duyệt cười khổ nói. Nàng nhìn ra được Hổ Tam Âm không dễ trêu chọc, cho nên cũng đi theo Trương Tiểu Thuận gọi Hổ đại nhân, hi vọng hắn có thể hạ thủ lưu tình.
"Ha ha, thật là tức cười. Công chúa của các ngươi bị trúng kịch độc, dù cho có Thánh Diễm hoa cũng cứu không nổi, bây giờ được chữa khỏi lại có ý muốn chơi đùa, lấy những thứ hư hỏng kia trong Thiên Hương các ra hồi báo. Cái gì mà khắc cốt ghi tâm, Nhân tộc các ngươi quả nhiên lòng dạ giả dối quá mức."
Hổ Tam Âm cười lạnh.
Trước khác nay khác, toà Thiên Hương các này chỉ là địa phương nhỏ của Khố Trát bộ lạc mà thôi, dù cho có một số đồ tốt nhưng cũng có hạn, nếu so với tính mạng của công chúa thì quả là chênh lệch rất xa.
Hàm Hương công chúa cực kỳ xấu hổ, muốn nói nhưng lại thôi, nàng không biết phải ứng đáp ra sao.
Nàng chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế, suy cho cùng lúc trước nàng sống trong nhung lụa an nhàn, có phụ vương hết lòng chiếu cố, rất nhiều chuyện căn bản không cần suy nghĩ.
Hiện tại một mình chạy nạn đến tận đây, nàng cũng thật vì một chữ gian nan mà trong lòng chua xót.
Đang lúc Tịch Thiên Dạ cố ý quay người cáo từ để ngăn cản Hổ Tam Âm nói tiếp, chỉ thấy Khố Trát Bộ phủ ầm ầm vang lên tiếng nổ rung trời, âm thanh nam tính trung khí trên bầu lưu lại thật lâu không tiêu tan.
"Ha ha, Hàm Hương công chúa, rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi."
Trang 390# 2