Chương 780: Lang Yên
"Quả nhiên hồng nhan hoạ thuỷ, bọn họ có lẽ là vì nữ nhân có U Hương chi thể mà tới."
Hổ Tam Âm cười quái dị. Hắn sống mấy chục vạn năm nay, loại sự tình như vậy đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.
"Thiên Dạ thần điện có quan hệ gì với bọn hắn?"
Tịch Thiên Dạ híp mắt nhìn về những người kia nhưng không trông thấy bất kỳ dấu vết quen thuộc gì từ trên người bọn hắn.
"Bọn hắn không phải người Thiên Dạ thần điện, mà là Thiên Trụ bộ lạc, một trong cửu đại Hoàng tộc."
Thời điểm Hàm Hương công chúa nói đến Thiên Trụ bộ lạc, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Nước mất nhà tan, không đội trời chung.
"Ồ! Vậy ngươi trúng chi độc là từ đâu mà tới?"
Tịch Thiên Dạ hỏi.
"Tru Tiên bộ lạc hợp tác cùng Thiên Dạ thần điện âm thầm sử dụng thủ đoạn hèn hạ phục kích Yên Nhạc bộ lạc chúng ta, bằng không dựa vào một mình Thiên Trụ bộ lạc căn bản là không thể tiêu diệt được Yên Nhạc."
Hàm Hương công chúa thương tâm nói.
Yên Nhạc bộ lạc bọn hắn cũng khá cường thịnh vì thế Thiên Trụ bộ lạc không thể sánh bằng, nếu không phải Thiên Dạ thần điện nhúng một tay thì bọn hắn sao lại có thể rơi vào tình cảnh như thế. Nói ra thì nàng hận nhất vẫn là Thiên Dạ thần điện, sau đó mới là Thiên Trụ bộ lạc.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu, vậy xem ra Thiên Dạ thần điện kia tương đối có thể lực trong thế giới này.
"Công chúa điện hạ, thừa dịp đại bộ phận của Thiên Trụ bộ lạc không đến, chúng ta hãy phá vây ra ngoài từ cửa sau."
Điền Bộ Nguyên đi vào sau lưng Hàm Hương công chúa, nhẹ giọng nói.
Hắn thấy Thiên Trụ bộ lạc chỉ có hai người còn những người khác thì vẫn chưa xuất hiện, có thể tự thấy được bọn hắn chỉ là tiên phong, còn đại bộ phận thì vẫn trên đường, có lẽ có cơ hội để chạy thoát.
"Được!"
Hàm Hương công chúa nghe vậy quả quyết gật đầu, nếu có thể không chết thì nàng đương nhiên không nguyện ý chết. Nàng muốn giữ lại mạng vì muốn báo thù cho bộ lạc của mình.
"Điền lão đầu, ngươi hãy an tâm chờ chết đi, muốn đi cũng không thể rồi."
Lão già kế bên từ đầu đến cuối đều không hề ra tay mà cười dài một tiếng, sau đó cả người lướt qua mười trượng trên không trung rồi xuất hiện trước mặt Điền Bộ Nguyên, một quyền hung hăng đánh tới.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Sóng xung kích đáng sợ bao phủ khắp nơi, tất cả mọi người cách phương viên trăm trượng đều bị vén bay ra ngoài, nhà gỗ nhỏ sau lưng kia liền biến thành bột mịn bay lên tứ phía trong nháy mắt.
Va chạm đáng sợ như vậy, nếu không phải Điền Bộ Nguyên có ý bảo hộ mấy người Hàm Hương công chúa, sợ là Hàm Hương công chúa cùng bốn thị nữ đều đã bị thổi bay ra ngoài. Cũng chính vì vậy mà nhất kích khiến hắn rơi vào thế hạ phong, phải lùi lại phía sau bảy tám bước.
"Ngũ cảnh vương!"
Cao Hồng Lệ sắc mặt ảm đạm, toàn thân phát lạnh. Điền lão chính là Tứ cảnh vương mà một kích lại có thể khiến hắn bị đẩy lùi thì rõ ràng cũng là Ngũ cảnh vương trong truyền thuyết.
Không nói trong Khố Trác bộ lạc bọn hắn, cho dù bên trong Nhân tộc thì Ngũ cảnh vương cũng là cao thủ tuyệt thế tương đối hiếm thấy. Dù sao bên trong chín bộ hoàng tộc thì Ngũ cảnh vương cũng là tài nguyên hiếm thấy, vì thế bất kỳ một ai đều cũng sẽ được trân quý.
"Công chúa điện hạ, ta sẽ ngăn hắn lại, ngươi mau chạy đi."
Thân thể Điền Bộ Nguyên chấn động, nắm kình đạo hoá trên người hung mãnh tiến tới cùng chiến với tên Kim giáp lão tướng.
Chỉ cần chặn hai người này lại thì Công chúa liền có cơ hội chạy trốn.
Những hộ vệ khác của Công chúa cũng rút binh khí ra khỏi vỏ với ý đồ lấy nhiều địch ít, trước hết phải giết chết Ngân giáp tiểu tướng cùng Kim giáp lão tướng.
Nhưng Tứ cảnh vương cùng Ngũ cảnh vương chiến đấu thì những cao thủ Vương cảnh phổ thông rất khó nhúng tay vào, một đám người vây quanh cũng chỉ là tạm thời ngăn chặn hai người lại, nghĩ đến việc nhanh chóng giết địch thì là không có khả năng.
"Người của Khố Trác bộ lạc nghe đây, Yên Nhạc bộ lạc đã bị diệt vong, lãnh địa của Yên Nhạc bộ lạc ngày sau liền sẽ bị Thiên Trụ bộ lạc chúng ta chia cắt, các ngươi nếu muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa thì hãy giúp Thiên Trụ bộ lạc bắt lấy Hàm Hương công chúa, ắt sẽ có công."
Kim giáp lão tướng bị một đám người vây quanh những chẳng những không hề hoảng hốt mà còn cao giọng nói ra.
"Phụ thân!"
Cao Hồng Lệ nhịn không được nhìn về phía phụ thân Cao Trình Giang.
Một lời nói của Kim giáp lão tướng cũng khiến cho Khố Trác bộ phủ bắt đầu sóng gió.
Lựa chọn ra sao?
Một sơ sẩy liền có thể mang đến tai hoạ ngập đầu.
Sắc mặt Cao Trình Giang do dự khó coi, thật xui xẻo, thần tiên đánh nhau lại lan đến một phàm nhân như hắn.
"Ha ha, người của Cao gia, cơ hội chỉ có một lần nên các ngươi cũng đừng bỏ qua. Đại bộ đội của Thiên Trụ bộ lạc chúng ta cũng sắp đến đây rồi, các ngươi bây giờ còn không bỏ gian tà theo chính nghĩa, nếu không quay đầu thì chỉ có thể đợi diệt tộc mà thôi."
Kim giáp lão tướng thản nhiên nói, nhưng lại đem đến một áp lực cực lớn cho mọi người.
"Cha."
Cao Hồng Lệ lần nữa nhìn về phía phụ thân.
Cho dù là Yên Nhạc bộ lạc hay Thiên Trụ bộ lạc, nếu muốn tiêu diệt Khố Trác bộ lạc bọn hắn thì cũng là một chuyện dễ dàng.
"Thôi đi."
Cao Trình Giang nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Hàm Hương công chúa nói:
"Công chúa điện hạ, đắc tội rồi. Tại hạ cũng không còn cách nào khác."
Hắn vừa nói xong liền cho toàn bộ người Khố Trác bộ lạc rút lại đao kiếm, sau đó vây quanh đoàn người Hàm Hương công chúa, thậm chí toàn bộ Khố Trác bộ phủ đều trở thành một vòng vây to lớn, dù sao thì vị trí của Hàm Hương công chúa bọn họ cũng là ở bên trong Khố Trác bộ phủ.
"Không sai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Khố Trác bộ lạc các ngươi nên được thưởng."
Kim giáp lão tướng đắc ý cười, dù sao Khố Trác bộ lạc trước kia cũng là phụ thuộc vào Yên Nhạc bộ lạc, nhưng về sau...tất cả những đồ vật thuộc về Yên Nhạc bộ lạc đều hội tụ về Thiên Trụ bộ lạc bọn hắn.
"Công chúa điện hạ, ngươi hãy mau chịu trói đi, trong lãnh địa của Khố Trác bộ lạc thì ngươi không thể chạy trốn đâu."
Cao Trình Giang khẽ thở dài.
Hàm Hương công chúa liếc thật sâu nhìn Cao Trình Giang, sắc mặt không thay đổi nói:
"Ngươi làm như thế ta cũng không trách ngươi, dù sao ta cũng không có quyền khiến bộ lạc các ngươi hi sinh vì ta, tuy nhiên nếu ngươi muốn cản đường đi của ta thì chính là tử địch của ta, Yên Nhạc sở thuộc, giết cho ta."
Tan đàn xẻ nghé, hiện thực chính là như thế, nàng đã gặp những chuyện tương tự như vậy quá nhiều rồi.
"Giết!"
Đoàn hộ vệ của Công chúa sát khí ngút trời rút kiếm nhào về phía người của Khố Trác bộ phủ đang vây quanh bọn hắn, tu sĩ cấp cao của Khố Trác bộ phủ tự nhiên sẽ không nhiều bằng hộ vệ của Công chúa, lúc này liền bị chém giết một mảng lớn.
Người của Khố Trác bộ phủ quá nhiều, hàng loạt quan binh bao vây từng tầng, ít nhất trong thời gian ngắn cũng đã ngăn chặn được đoàn hộ vệ của Công chúa.
"Kỳ nhi, chúng ta đi cửa sau phá vây."
Hàm Hương công chúa tương đối quả quyết, lúc này liền dẫn theo một nhóm trung tâm hộ vệ rút lui theo hướng hậu viện. Cao thủ của Khố Trác bộ phủ có hạn nên nếu cho bọn họ thời gian thì có thể phá vây ra ngoài.
"Tịch công tử, các ngươi cũng hãy đi cùng một chỗ với chúng ta, sau khi rời khỏi đây thì mỗi người mỗi ngả nên sẽ không có nguy hiểm gì, dù sao mục tiêu của bọn hắn cũng chính là ta."
Hàm Hương công chúa không quên mấy người Tịch Thiên Dạ nên liền chuẩn bị mang theo bọn hắn phá vây.
Dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu vứt bọn hắn ở Khố Trác bộ phủ thì chỉ sợ là hung các khó liệu.
"Đã muộn rồi."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu, sau đó tầm mắt nhìn về cửa thành phía Bắc trước mặt.
Hàm Hương công chúa nghe vậy liền sững người, vô thức nhìn tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cửa thành cùng bức tường thành to lớn liền ầm ầm sụp đổ, một đoàn thiết kỵ uy phong lẫm liệt phá tường thành mà xuyên qua, mang theo lang yên cuồn cuộn cuốn về phía Khố Trác bộ phủ.
Trang 391# 2