Chương 790: Mỹ Nhân Không Bằng Trọng Bảo
Tịch Thiên Dạ hơi nhíu mày, hắn vô cùng không thích nữ tử sử dụng phương pháp cực đoan này.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Âm thanh Tịch Thiên Dạ lạnh lùng không cảm xúc.
"Tịch đại nhân, Tiểu nữ đã đến đường cùng, nếu không phải không còn cách nào khác thì cũng sẽ không làm như vậy. Thử hỏi là một cô nương thì ai lại nguyện ý coi khinh chính mình. Thủ đoạn này Hàm Hương chỉ thực hiện một lần, nếu Tịch đại nhân không tiếp nhận thì Hàm Hương chỉ có thể lấy chết tạ tội."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói. Giống như ngọc thạch đứng trong đêm đen, âm thanh của nàng cũng kiên quyết trước sau như một, ít nhất trước khi làm như vậy nàng cũng đã nghĩ đến hậu quả.
Trên thực tế, với thanh danh Nhân tộc đệ nhất mỹ nữ của nàng, những người ham muốn có được sắc đẹp của nàng không biết bao nhiêu, nhưng chưa hẳn có thể tìm được sự giúp đỡ nào mạnh hơn Tịch Thiên Dạ.
Nhưng có một số chuyện kỳ quái không thể nói rõ, nàng nguyện ý vì Tịch Thiên Dạ mà mạo hiểm một lần, nếu là người khác thì chưa hẳn nàng đã nguyện ý.
Tịch Thiên Dạ hơi đau đầu. Nữ nhân lúc làm việc đều quyết tuyệt hơn nam nhân.
Nhưng hắn đến Tinh Linh tộc tổ giới cũng là cơ duyên tu luyện, chứ không phải vì muốn cuốn vào sự tình tranh chấp hỗn loạn.
"Tịch đại nhân, ta tuy là vong quốc công chúa nhưng cũng nắm giữ hàng loạt bí mật cùng tài nguyên bên trong Yên Nhạc bộ lạc. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta cứu phụ vương cùng Hoàng gia gia thì ta không những nguyện ý làm nô tỳ cho ngươi, mà hơn nữa toàn bộ bảo vật của Yên Nhạc bộ lạc ngươi cũng có thể tuỳ ý lấy đi."
Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ im lặng liền nói thêm mấy phần vụ lợi.
Yên Nhạc bộ lạc có mấy vạn năm lịch sử, nội tình vô cùng thâm hậu, tuy xảy ra vấn đề lớn nhưng có những thứ không phải bộ lạc nào cũng có được. Chẳng hạn như tài nguyên, cho dù là vong quốc thì cũng có rất nhiều kho bảo vật bí ẩn mà người ngoài không thể biết được, những đồ vật chân chính sẽ không dễ dàng bị cướp đi.
Là Hoàng tộc chính thống duy nhất còn sót lại của Yên Nhạc hoàng tộc, hơn nữa lại là nữ nhi mà Yên Nhạc đại vương sủng ái nhất nên những bảo vật bí mật kia người khác không biết được, nhưng nàng lại biết được toàn bộ.
"Há! Bảo tàng của Yên nhạc bộ lạc các ngươi ở đâu?"
Tịch Thiên Dạ cuối cùng cũng có chút hứng thú. Yên Nhạc bộ lạc hùng bá Nhân tộc mấy vạn năm, bảo vật thu thập được khẳng định là nhiều hơn so với hắn.
"Bảo tàng phân bố tại các nơi trên thế giới, nhưng hầu hết các bảo tàng đều nằm trong lãnh địa của Yên Nhạc bộ lạc."
Tô Hàm Hương cũng không hề giấu diếm, dù sao biết được đại khái vị trí cũng chưa chắc tìm được bảo tàng.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy hơi trầm ngâm, một lúc sau hắn vẫy tay một cái khiến toàn bộ quần áo của Hàm Hương mặc trở về, sau đó từ trong ngực lấy ra một danh sách, thản nhiên nói:
"Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được bốn loại vật liệu có thuộc tính khác nhau trong đó thì ta có thể cứu người nhà ngươi. Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là bọn hắn phải còn sống."
Tô Hàm Hương tiếp nhận danh sách, phía trên bày ra rất nhiều thứ, nhưng hầu hết nàng đều chưa từng nghe nói hay gặp qua.
"Thật là khó!"
Trong mắt Tô Hàm Hương đầy sự ngượng ngùng. Đồ vật trên danh sách không ít nhưng nàng lại chỉ nhận biết được mấy loại không quan trọng. Tập hợp được bốn loại bảo vật thuộc tính khác nhau từ trên danh sách, nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn.
"Tịch đại nhân, ta chỉ có thể tập hợp được ba loại bảo vật thuộc tính khác nhau phía trên, hơn nữa có một loại bảo thạch thuộc tính hoả, nhưng ta xem phía trên lại không hề viết ra."
Tô Hàm Hương than nhẹ một tiếng, không hề giấu diếm.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cũng không hề bất ngờ. Dù sao ngũ hành bảo vật mà hắn đòi hỏi đều hiếm thấy trên thế giới. Nếu có thể tập hợp được ba kiện bảo vật trên thì Yên Nhạc bộ quả nhiên không hề đơn giản.
Có điều khiến hắn có chút bất ngờ là Tô Hàm Hương có thể nhìn ra hắn cũng cần bảo vật thuộc tính hoả, quả nhiên là có chút thông minh, dù sao danh sách phía trên cũng không có bất kỳ đồ vật gì thuộc tính hoả.
Vì hắn đã đạt được kỳ trân Huyền Thiên Ly Hoả Châu thuộc tính hoả từ Dương Thiên Khuyết, cho nên cũng không cần thu thập những đồ vật có thuộc tính tương tự.
Tô Hàm Hương tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Tịch Thiên Dạ, liền chủ động nói ra:
"Hàm Hương thấy toàn bộ bảo vật trên danh sách đều là ngũ hành kỳ vật nhưng lại chỉ thiếu thuộc tính hoả. Nếu Hàm Hương đoán không sai thì kỳ trân thuộc tính hoả, Tịch công tử cũng đã có."
"Thông minh!"
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu:
"Kỳ trân thuộc tính hoả bên trong Ngũ hành kỳ trân ta đã sớm thu thập được, cho nên ngươi nói ba loại kỳ trân, thực ra chỉ có hai loại mà thôi. Nếu như vậy thì ta sợ là rất khó để bàn việc với ngươi."
Không phải Tịch Thiên Dạ chướng mắt Tô Hàm Hương khi chỉ giao hai loại kỳ trân, mà vì Yên Nhạc bộ lạc là một trong chín đại Hoàng bộ, vì thế sự tình liên quan đến chắc chắn là không nhỏ.
Một khi quyết định làm, khẳng định là sẽ có không ít phiền phức. Nếu lợi ích không đủ thì Tịch Thiên Dạ sẽ hết sức thiệt thòi.
"Tịch đại nhân, ngươi hãy nghe ta nói hết."
Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ muốn cự tuyệt liền có chút vội vàng:
"Bảo vật thuộc tính hoả kia của Hàm Hương chính là chí bảo duy nhất trên thế giới. Chưa hẳn sẽ tìm ra được trân bảo thuộc tính hoả nào tốt hơn."
"Ồ?"
Tịch Thiên Dạ nghe vậy có chút hứng thú. Rốt cuộc kỳ vật thuộc tính hoả kia là gì mà có thể khiến Tô Hàm Hương tự tin như vậy.
Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ có hứng thú liền không do dự đưa tay vào trong vạt áo lấy ra một mặt dây chuyền pha lê tuyệt đẹp.
Món bảo vật kia vốn là cấm kỵ của Yên Nhạc bộ lạc, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy. Nhưng Yên Nhạc bộ lạc đã rơi vào thế sự như vậy thì Hàm Hương cũng không thể suy nghĩ thêm nhiều.
Mặt dây chuyền thuỷ tinh lộng lẫy kia chính là một khoả bảo thạch hài nhi to bằng nắm đấm, dưới ánh trăng toát ra hào quang lấp lánh.
Két!
Chỉ thấy phía trên mặt dây chuyền có vẽ lên mấy ký hiệu thần bí. Sau một khắc, bảo thạch thuỷ tinh kia liền kêu lên một tiếng răng rắc sau đó bên trong phân thành hai.
"Ồ!"
Trong mắt Tịch Thiên Dạ đầy vẻ ngạc nhiên. Mặc dù hắn không nhìn ra huyền cơ gì bên trong mặt dây chuyền bảo thạch kia, hơn nữa lại có thể giấu diếm được hắn thì những người khác lại càng không có khả năng phát hiện ra bí mật bên trong.
Thật thú vị!
Tịch Thiên Dạ có chút hứng thú, cũng không phải năng lực hắn không đủ mà do tu vi hiện tại của hắn quá thấp. Hơn nữa lai lịch của mặt dây chuyền thuỷ tinh rõ ràng không nhỏ, chính là một kiện cổ vật thời kỳ thượng cổ.
Bảo thạch thuỷ tinh sau khi phân thành hai thì từng sợi hồng quang lập tức tản ra từ bên trong chiếu sáng cả sân nhỏ, sau đó không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Tịch Thiên Dạ vẫy tay phóng xuất ra một cỗ chân nguyên bao phủ toàn tiểu viện, ngăn cản hào quang lan ra bên ngoài.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn liền thay đổi. Hắn phát hiện ra năng lực của mình gần như không thể ngăn được những hoả hồng quang kia. Từng sợi tia sáng hồng quang mãnh liệt như muốn xuyên thủng qua chân nguyên của hắn để ra ngoài.
Trang 396# 2