Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 793: Mạn Lận Hà Vực

Chương 793: Mạn Lận Hà Vực




Theo như Tô Hàm Hương nói, Trụ Sơn bộ lạc liên hợp với người của Thiên Dạ thần điện tập kích Hoàng đô bọn hắn.

Chỉ trong một đêm mà Hoàng đô đã thất thủ, Hoàng cung cũng bị trăm vạn cường binh bao vây, cao thủ mai phục khắp mọi nơi như mây.

Thời điểm Yên Nhạc hoàng tộc phản ứng trở lại thì cũng đã không còn sức để phản kháng.

Lúc đó, Tô Hàm Hương trùng hợp lại không ở Hoàng đô cho nên may mắn thoát được một kiếp.

"Người của Trụ Sơn bộ lạc không giết chết phụ vương ngươi sao?"

Tịch Thiên Dạ hỏi.

"Không có! Chỉ là nhốt bọn họ lại thôi. Yên Nhạc bộ lạc chúng ta có mấy vạn năm lịch sử, nội tình hùng hậu, ẩn giấu hàng loạt bảo vật cùng tài nguyên. Đại vương của Trụ Sơn bộ lạc nếu không thể tra hỏi ra toàn bộ bảo tàng của Yên Nhạc thì sẽ không sát hại phụ vương ta."

Sắc mặt Tô Hàm Hương ngưng trọng nói.

Nội tình của bất kỳ một Hoàng tộc vạn năm nào cũng đều sẽ tương đối kinh người, hơn nữa đa số đều sẽ ẩn giấu trong bóng tối mà không hề để lộ ra ngoài.

Nếu đại vương của Trụ Sơn bộ lạc không từ bỏ tài sản to lớn kia thì sẽ không dễ dàng giết chết bất kỳ một nhân vật dòng chính nào của Yên Nhạc bộ lạc.

"Nếu phụ vương ngươi đã chết thì sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hàm Hương nghe vậy im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng:

"Nếu như Phụ vương ta đã chết, vậy ngươi chỉ cần cứu những thân nhân khác của ta ra là đủ."

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn thiên địa rộng lớn, thản nhiên nói:

"Khoảng cách đến đại bình nguyên Thu Cách Nhã xa trăm vạn dặm, dù cho đi cả ngày lẫn đêm cũng cần không ít thời gian, hãy chuẩn bị trước những điều ngoài ý đi."

Tịch Thiên Dạ không mang theo những hộ vệ khác của Hàm Hương mà chỉ mang theo nàng, Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên ba người.

Vì càng nhiều người thì cũng không có nghĩa gì, hơn nữa có thể ảnh hưởng hành trình của bọn hắn.

Liệt Diễm Hùng Sư Vương rống một tiếng vang trời, hoá thành cự thú dài trăm trượng, chở một toà lầu các bay về phía phương Đông.

Bên trên lầu các, ánh mắt Tần Tâm Duyệt ngạc nhiên nhìn Liệt Diễm Hùng Sư Vương phía dưới. Lúc đầu nàng đã nhìn ra con thú này không hề đơn giản, nhưng không ngờ nàng đã nhìn lầm.

Liệt Diễm Hùng Sư Vương trước mắt há lại chỉ có tu vi Tứ cảnh vương, khí tức sâm nhiên đáng sợ kia lại cho nàng cảm giác mạnh hơn Điền Bộ Nguyên.

Tần Tâm Duyệt tự nhiên không biết được, Liệt Diễm Hùng Sư Vương nguyên bản chỉ có tu vi Tứ cảnh vương. Nhưng sau khi bị Tịch Thiên Dạ thi hoá thì lực lượng của nó liền phát sinh nhảy vọt trong nháy mắt, bây giờ đã ngưng tụ ra Minh Hoàng thi văn thứ tám.

Qua một thời gian nữa nếu cho nó thêm mấy giọt Đế cảnh tinh huyết thì đột phá lên Minh Hoàng thi văn thứ chín là điều không khó.

"Tịch đại nhân, ngài cũng là một thuần thú sư sao?"

Tần Tâm Duyệt tò mò nhìn Tịch Thiên Dạ, hoang thú mạnh mẽ đáng sợ như thế, nếu không phải thuần thú sư thì sao có thể thuần phục được.

Cho dù là đầu hổ quái điểu hay Liệt Diễm Hùng Sư Vương cũng đều khiến nàng kinh hãi.

"Có thể nói như vậy."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng nói.

Được Liệt Diễm Hùng Sư Vương chở bay lượn, so với bọn họ tự bay sẽ nhanh hơn nhiều. Vì cho dù là tu sĩ Ngũ cảnh vương cũng không thể bay lâu dài được, chỉ có hoang thú có thiên phú mới có thể bay lượn lâu dài trên bầu trời.

"Tịch đại nhân, lộ trình đi Bắc Trạch thành lần này có mười bảy ngày, nếu không có việc gì khác thì Hàm Hương xin đi bế quan tu luyện."

Tô Hàm Hương tiến lên hơi thi lễ với Tịch Thiên Dạ. Từ sau đêm đó, ánh mắt nàng nhìn Tịch Thiên Dạ cũng có chút khác biệt, rốt cuộc là vì sao nàng cũng không thể tự mình nói rõ.

"Đi đi."

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu.

Hàm Hương tuy là công chúa của Yên Nhạc bộ lạc, thiên sinh tôn quý được nuông chiều từ bé. Nhưng về mặt tu luyện lại tương đối cố gắng, tuổi không quá lớn đã là cao thủ Vương cảnh, hơn nữa lại là Nhị cảnh vương.

"Ta cũng đi tu luyện."

Tần Tâm Duyệt thấy công chúa rời đi cũng đi theo, nàng tìm một gian phòng trong lầu các để bế quan tu luyện.

Sau khi Yên Nhạc bộ lạc phát sinh biến lớn, Hàm Hương công chúa liền không ngừng tu luyện. Nàng biết cố gắng tu luyện như vậy không phải cho nàng cơ hội báo thù, mà hi vọng mình mạnh hơn một chút để có thể giết được vài tên tặc nhân báo thù cho người thân.

Từ Khố Trác bộ lạc đến Bắc Trạch thành có hơn một ngàn năm trăm sáu mươi vạn dặm. Dựa vào năng lực phi hành của Liệt Diễm Hùng Sư Vương, nếu không cân nhắc đến những yếu tố khác thì sáu ngày liền có thể đến nơi.

Nhưng bay lượn trong Chân Mộc linh thổ nào có đơn giản như vậy. Có lẽ vì Chân Mộc linh thổ chính là mãnh vỡ Tinh Linh tộc tổ giới sau khi huỷ diệt nên môi trường tự nhiên tương đối ác liệt, thường xuyên xãy ra những thời tiết bất thường.

Chẳng hạn như thiên cương đao phong, nếu đụng phải loại thời tiết này mà vẫn phi hành trên bầu trời thì dù có là tồn tại Thiên Vương cảnh cũng sẽ bị xé nát.

Hoặc ban đêm đụng phải Cửu âm lãnh nguyệt dạ thì toàn bộ sinh linh đều sẽ đông thành tượng băng.

Cho nên nếu cân nhắc đến những thời tiết tự nhiên kỳ quái kia thì cần mười lăm này mới có thể đến được.

Tịch Thiên Dạ không ở trong lầu các mà đến ngồi trên đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương. Lần đầu lặn lội đường xa trong Chân Mộc linh thổ nên hắn chuẩn bị nhìn phong cảnh dọc đường một chút.

Sau mười ngày, quả thật thời tiết quỷ dị gì hắn cũng đều được chứng kiến, băng đao mưa kiếm đều rất bình thường.

Nhưng đôi khi sẽ bỗng nhiên có một khoả thiên thạch khổng lồ nện xuống từ trên chín tầng trời, chỉ cần sơ sẩy bị thiên thạch thoáng qua, sợ là Đế cảnh tu sĩ đều sẽ chết trong nháy mắt.

"Tinh Linh tộc tổ giới năm đó chính là thần địa mà chúng thần đều hướng tới, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng lại bị phá thành bộ dạng như thế."

Hổ Tam Âm hơi than thở nói. Từ bên trong những hiện tượng quỷ dị kia, hắn nhìn thấy một mặt mà những người khác không thể thấy được.

Có lẽ không lâu sau đó, tổ giới khối vụn này sẽ hoàn toàn huỷ diệt thành hư vô. Có thể là mười vạn năm, cũng có thể là hai mươi vạn năm, không cụ thể lúc nào nhưng tất nhiên sẽ có một trận huỷ diệt chi kiếp.

Đương nhiên đó là vấn đề mà người đời sau cần cân nhắc, ít nhất đến trước mắt thì Tinh Linh tộc khối vụn vẫn ổn định như cũ.

Sau mười bảy ngày, đoàn người Tịch Thiên Dạ cuối cùng cũng thành công đến Bắc Trạch thành.

Bắc Trạch thành có thể xem là một toà đầu mối giao thông then chốt của Nhân tộc Tây Nam bộ. Hàng loạt thương nhân lữ khách đều tụ hội nơi đây, bởi vì bên ngoài Bắc Trạch thành chính là lối vào Mạc Lận hà vực.

Nơi đây có một toà bến cảng khổng lồ, số lượng người mỗi ngày ra vào đều tương đối kinh người.

Mạc Lận hà vực chính là dòng sông phân bố phạm vi rộng nhất nơi này, cơ hồ như xuyên qua các nơi trên toàn bộ thế giới như Nhân tộc, Tinh Linh tộc, Xi Man tộc, thậm chí Minh tộc địa vực cũng đều bao quát bên trong.

Mặt Bắc tương tiếp với cực bắc Minh Hải, mặt Nam cùng chảy vào phần cuối của Hoàng Hôn đại sâm lâm.

Rất nhiều tộc cùng bộ lạc đều coi Mạc Lận hà là con sông mẹ, ngàn vạn năm bồi dưỡng một đời rồi lại một đời sinh linh.

Theo lời giải thích của Hàm Hương công chúa, muốn đi tới đại bình nguyên Thu Cách Nhã thì đi theo đoạn đường thuỷ Mạc Lận hà Bắc Trạch thành là tốt nhất.

Rất nhiều lữ khách đi tới đại bình nguyên Thu Cách Nhã đều sẽ đi tới cảng giao thông của Bắc Trạch thành.

Cách Bắc Trạch thành còn hơn một ngàn dặm, Tịch Thiên Dạ liền lệnh Liệt Diễm Hùng Sư Vương hạ xuống. Bằng không, một cự thú trăm trượng chở theo một toà lầu câc bay trên trời thật quá mức khiến người khác chú ý.

"Cuối cùng cũng đến Bắc Trạch thành!"

Hàm Hương công chúa nhìn thành trì phía xa xa, nhẹ giọng nói.


Trang 398# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất