Chương 797: Kỳ Vật Bị Mai Một
• cầu kp để leo bxh
Phục vụ của Hồng Bảo Lâu căn bản không tin có người tiêu ngàn vạn Thánh Thạch một lần vì không muốn xếp hàng mua Noãn Tâm thạch.
"Được!"
Nhưng đây là việc mà phục vụ của Hồng Bảo lâu không ngờ tới, Tô Hàm Hương khẽ gật đầu, nghiêm chỉnh nói:
"Đã như thì mua một ngàn vạn thánh thạch."
"Tiểu thư, người nói là một ngàn vạn Thánh Thạch."
Phục vụ của Hồng Bảo lâu nhắc nhở lần nữa, nàng sợ Tô Hàm Hương hiểu lầm thành một ngàn vạn hoang thạch. Cả hai mặc dù kém một chữ, nhưng giá cả khác biệt gấp trăm lần.
"Dẫn đường."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
"Tiểu thư, mời!"
Phục vụ của Hồng Bảo đã hiểu rõ, biểu hiện càng cung kính hơn.
"Ta tên là Viên Trình Lâm, chính là nhân viên chuyên phụ trách hướng dẫn mua hàng lần này cho tiểu thư, cần gì đều có thể hỏi ta, ta sẽ cho đáp án hài lòng nhất."
Một ngàn vạn Thánh Thạch làm người khác điên cuồng, nếu như khách hàng thật sự vung tiền như rác, vậy bất luận như thế nào nàng đều phải nắm chắc.
Tịch Thiên Dạ không nói gì thêm mà chỉ đi theo đằng sau Tô Hàm Hương, một ngàn vạn Thánh Thạch trong mắt người khác là rất nhiều, nhưng Tô Hàm Hương dù sao cũng là công chúa được sủng ái nhất Yên Nhạc hoàng tộc, dù cho bây giờ Yên Nhạc hoàng tộc gặp nạn nhưng cũng không phải không có.
Viên Trình Lâm rất nhiệt tình, công pháp bí kỹ, linh đan diệu dược, hoang khí mạnh mẽ cùng chiến thú, tất cả đều lấy ra giới thiệu một lần, nhưng thứ làm Tô Hàm Hương thấy vừa mắt lại rất ít.
"Đồ tốt của Hồng Bảo lâu các ngươi chắc đã lấy đi đấu giá."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
Mặc dù nói muốn ở Hồng Bảo lâu tiêu một ngàn vạn Thánh Thạch, nhưng bên trong Hồng Bảo lâu không có một thương phẩm nào giá trị có thể so với ngàn vạn Thánh Thạch.
Viên Trình Lâm nghe vậy liền hiểu rõ, tiểu thư đơn thuần trước mắt không dễ lừa gạt:
"Tiểu thư quả nhiên là người hiểu biết, đồ tốt thực sự nên đưa toàn bộ ra đấu giá. Thương phẩm có giá trị ngàn vạn Thánh Thạch, bên trong Hồng Bảo lâu chúng ta không có cho nên nếu tiểu thư muốn trở thành hội viên bạch kim nhất định phải gom đủ đơn mới được."
"Ai nói Hồng Bảo lâu chúng ta không có thương phẩm có giá trị ngàn vạn Thánh Thạch, có một bảo vật niêm giá là ngàn vạn Thánh Thạch, hơn nửa là do hội trưởng đại nhân của chúng ta tự mình định giá, bất kì ai cũng không thể sửa đổi."
Một giọng nói sắc bén vang lên, nghe giọng nói không thể nào làm người khác vui vẻ.
"Lệ Hồng, vật kia căn bản không có người mua, đem nó giới thiệu cho khách hàng, không phải lừa người sao."
Viên Trình Lâm hơi nhíu mày nói.
Nữ nhân tên Lệ Hồng này cũng là một cô nương trẻ tuổi, ăn mặc tương đối xinh đẹp, toàn thân đều là trang sức châu báu. Đương nhiên, nếu xem kĩ một chút cũng không phải là thứ gì đáng tiền, đoán chừng thân phận cũng không cao.
Quan hệ giữa Viên Trình Lâm và Lệ Hồng rõ ràng không hòa hợp lắm, trong mắt đều thấy tia lửa đang lóe lên.
"Ngươi không giới thiệu làm sao biết khách hàng sẽ không mua, nói không chừng khách hàng của ngươi đồng ý mua đồ vật này." Lệ Hồng cười quái dị, trong mắt đầy quái khí.
Sắc mặt Viên Trình Lâm khó coi, trương đối tức giận, Tưởng Lệ Hồng rõ ràng là tới quấy rối.
Bên trong Hồng Bảo lâu, quan hệ của nàng và Tưởng Lệ Hồng không tốt, đoán chừng nàng lần này kéo vào được một vị khách hào phóng nên trong lòng ghen ghét khó chịu mới cố ý tới phá nàng.
"Viên Trình Lâm, hai vị khách quan trước mắt chắc là vị khách hàng hào phóng định tiêu ngàn vạn Thánh Thạch, ngươi nếu như không chiêu đãi tốt, làm hỏng chuyện làm ăn, cẩn thận ta đến chổ lâu chủ cáo tội của ngươi."
Tưởng Lệ Hồng trong lòng cười lạnh, ghen ghét không nói ra, vì cái gì khách hàng ngu ngốc sẵn sàng tiêu một ngàn vạn Thánh Thạch một lần chỉ để trở thành hội viên bạch kim mà nàng lại không gặp được.
"Hai vị khách quan, món đồ kia ở Hồng Bảo lâu đã trên trăm năm, chưa từng bán được." Viên Trình Lâm cười khổ nói.
Nếu như không phải Tưởng Lệ Hồng quấy rối, nàng căn bản sẽ giới thiệu món đồ kia, suy cho cùng khi khách hàng trông thấy món đồ kia chắc chắn thất vọng, rất có thể không tín nhiệm nàng nữa dẫn đến làm ăn thất bại.
"Cuối cùng là đồ vật gì, có thể để cho ta nhìn một chút."
Viên Trình Lâm cùng Tưởng Lệ Hồng tranh cãi một hồi làm cho Tô Hàm Hương có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là đồ vật gì mà khiến cho hội trưởng của Hồng Bảo thương hội định giá một ngàn vạn Thánh Thạch nhưng lại chưa từng bán qua.
"Cái này..."
Viên Trình Lâm lưỡng lự.
"Yên tâm đi, dù cho không hài lòng ta cũng sẽ không trách ngươi."
Tô Hàm Hương nói.
Nếu khách hàng yêu cầu nhiều lần, Viên Trình Lâm cũng không có cách nào, chỉ có thể dẫn Tô Hàm Hương cùng Tịch Thiên Dạ đi tới mật thất của Hồng Bảo lâu.
Mật thất rất hẻo lánh, trên mặt đất đầy bụi, rõ ràng rất lâu không có người đến đây, nhìn không giống hàng bày ở trên kệ hàng để mua bán, giống nhét vào trong kho với một đống hổn độn hơn.
Viên Trình Lâm mở một cái cửa sắt, một cảnh mục nát đập vào mặt khiến cho Tô Hàm Hương khẽ nhíu mày.
Tưởng Lệ Hồng ôm cánh tay đứng ở phía sau cười lạnh.
"Hai vị quý khách, món đồ kia là hội trưởng định giá một ngàn vạn Thánh Thạch."
Viên Trình Lâm chỉ một tảng đá lớn màu xám trên mặt đất cười khổ nói.
Tảng đá màu xám kia cao bằng hai người, dài khoảng sáu-bảy mét, một khối to như vậy cơ hồ lấp đầy một phần tư nhà kho.
Mặt ngoài không thấy thần kỳ chổ nào, giống như một tảng đá lớn bình thường.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện, tảng đá được bao phủ bởi những đốm sáng màu lam dày đặc, những đốm sáng lam đó trong bóng tối đều lập lòe ánh sáng yếu ớt.
Ồ!
Tịch Thiên Dạ trông thấy khối đá lớn kia mặt mày trong nháy mắt thay đổi, chủ động tiến tới trước vuốt ve.
"Một tảng đá lớn sao?"
Tô Hàm Hương kỳ quái nói, cũng nghiêm chỉnh tiến lên nghiên cứu. Có thể được hội trưởng Hồng Bảo thương hội định giá một ngàn vạn Thánh Thạch, rõ ràng không đơn giản như vậy, dù sao hội trưởng Hồng Bảo thương hội, đồ vật của cấp bật đại nhân như thế kia sẽ không nhàm chán như vậy.
"Nó không phải đá bình thường, cho đến tận hôm nay, dù cho cường giả Thiên Vương cảnh ra tay, đều rất khó làm tổn hại đến nó."
"Dĩ nhiên, tảng đá cứng cũng không có giá trị gì, bảo vật thật sự chính là những đốm sáng màu lam khảm trên tảng đá."
Viên Trình Lâm đến trước tảng đá, chỉ những đốm sáng nhỏ màu lam trên tảng đá lớn này nói:
"Tiểu thư người xem, chúng chính là Thâm Hải Lam Kim trong truyền thuyết."
"Cái gì, Thâm Hải Lam Kim!"
Tô Hàm Hương nghe vậy lớn tiếng kinh hô, là công chúa Yên Nhạc bộ lạc, thiên tài địa bảo gì chưa từng gặp qua, nhưng phàm thế có bảo vật gì nàng cũng biết một chút. Thâm Hải Lam Kim trong truyền thuyết chính là có thể luyện chế vũ khí quý báu Thánh Thiên vương, cả liên minh đều chưa chắc có thể tìm ra.
Một vị tổ tiên trong lịch sử của Yên Nhạc bộ lạc bọn họ chính là vì một khối nhỏ Thâm Hải Lam Kim mà bị lạc trong cấm địa kỳ hải, đến nay không tìm được thi cốt.
Nếu quả thật chính là Thâm Hải Lam Kim, vậy giá trị của nó khó mà ước lượng.
Trang 400# 1