Chương 799: Vạn Linh Tức Thổ
Thủ tục mua làm hết sức thuận lợi, có người bỏ ra ngàn vạn Thánh Thạch mua một tảng đá bỏ trong nhà kho trên trăm năm khiến mặt mũi chủ quản Hồng Bảo lâu đầy hồng quang.
Viên Trình Lâm cũng không nghĩ tới chính mình là người bán tảng đá kia, nàng sau khi xác định kĩ mới dám tin sự thật này.
Trong mắt Tưởng Lệ Hồng đầy ghen ghét cùng hâm mộ, tảng đá kia cuối cùng được bán đi thì Viên Trình Lâm có công lớn, khẳng định khổng thể thiếu ban thưởng.
Lại thêm khoản tiêu thụ trích phần trăm của một ngàn vạn Thánh Thạch, ăn uống mười năm sợ cũng xài không hết.
Sau khi trở thành hội viên bạch kim của Hồng Bảo thương hội thì việc mua Noãn Tâm thạch đương nhiên không cần xếp hàng, hơn nửa muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
"Nàng không hỏi nguyên nhân sao?"
Lúc trên đường trở lại buồng nhỏ trên tàu, Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Với trí thông minh của Tô Hàm Hương nhất định có thể đoán ra Tịch Thiên Dạ mua tảng đá có dụng ý khác. Bất quá sự bình tĩnh của nàng hiển nhiên rất tốt, cho dù trên đường đi có hiếu kì cũng không hỏi một câu.
"Không ở chỗ ta muốn hỏi hay không, mà là ngươi có nguyện ý nói hay không."
Tô Hàm Hương rất thông minh, cũng chính là như thế nên nàng sẽ không chủ động đi hỏi thăm.
"Tảng đá chính là một khối bảo vật quý hơn nhiều so với Thâm Hải Lam Kim."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tô Hàm Hương nghe vậy sững sờ, nàng không ngờ rằng trong mắt Tịch Thiên Dạ, bảo vật thật sự không phải những đốm nhỏ Thâm Hải Lam Kim kia, mà bản thân hòn đá màu xám đó.
Lúc trước nàng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, thậm chí nghĩ tới việc Tịch Thiên Dạ có thể biết được bí pháp luyện ra Thâm Hải Lam Kim, hoặc Tịch Thiên Dạ là để chơi, mua về làm một đồ vật đặc biệt.
Nhưng nàng cũng không nghĩ tới bảo vật thực sự lại là những cái tảng đá xám xịt kia.
"Một khối đá lớn như vậy... Đều là bảo vật? Hơn nửa so với Thâm Hải Lam Kim trân quý hơn?" Tô Hàm Hương có chút không dám xác định nói.
"Không sai, cái gì Thâm Hải Lam Kim có thể luyện chế ra vũ khí không sai, nhưng Vạn Linh tức thổ lại là vật chất khó cầu cả thế gian."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Cái gì là Vạn Linh tức thổ?"
Tô Hàm Hương nghi ngờ nói, vật này nàng cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua, thật so với Thâm Hải Lam Kim trân quý hơn?
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng không nói rõ lí do gì, bởi vì giải thích Tô Hàm Hương cũng rất khó hiểu.
Vạn Linh tức thổ như là cực quang cực bắc Hàn Phách, chính là vật chất nguyên bản giữa trời đất, theo thời điểm thiên địa sơ khai sinh ra, cố định có nhiều như vậy, nếu như bị lấy đi sẽ vĩnh viễn biến mất không thể tái sinh.
Mãnh vỡ không gian tàn phá một tòa Mộc Chân linh thổ rõ ràng không có khả năng sinh ra Vạn Linh tức thổ, cho nên khối Vạn Linh tức thổ to lớn kia đã từng đến từ Tinh Linh tộc tổ giới.
Đến mức những cái được gọi là Thâm Hải Lam Kim cũng không phải tinh hoa xói mòn mà là bị Vạn Linh tức thổ từng chút một hấp thu hết như là đồ ăn.
Vạn Linh tức thổ thích nhất tìm kiếm chiếm đoạt một số kim loại đặc thù.
Màn đêm buông xuống, từng tia lạnh lẽo theo bốn phương tám hướng tụ lại.
Chính như Hàm Hương công chúa nói, sau khi chiến hạm lái vào chủ lưu Mạc Lận hà, sự lạnh lẽo bao trùm toàn chiến hạm.
Thân thể Liệt Diễm Hùng Sư Vương run rẩy, không ngừng đi tới đi lui trong khoang thuyền, là hoang thú thuộc tính hỏa mà linh hồn nó lại run rẩy bởi cái lạnh ở đây. Hoặc nói chính xác, thân thể không lạnh, nhưng linh hồn lại vô cùng băng lãnh, giống như một người để trần thân thể đứng trong đống tuyết.
"Chủ nhân, người cho ta mấy viên Noãn Tâm thạch đi, lạnh quá."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương căn bản rất tự phụ không cần Noãn Tâm thạch nhưng cũng chủ động tiến lên phía trước tội nghiệp cầu khẩn.
Nó đã đẩy toàn bộ liệt diễm hoang khí đến đỉnh phong nhưng vẫn không ngăn cản được sự lạnh lẽo kia.
Mặc dù cái lạnh kia không cách nào tổn thương nó, nhưng lại rất khó chịu phảng phất luôn bị dày vò.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng nhét mấy viên Noãn Tâm thạch vào miệng Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Ngậm Noãn Tâm thạch khiến Liệt Diễm Hùng Sư Vương lập tức không lạnh, toàn bộ cái lạnh toàn thân hắn đều chảy vào bên trong Noãn Tam thạch. Mặt ngoài Noãn Tâm thạch xuất hiện một tầng sương trắng, sau khi hấp thu đủ khí lạnh, Noãn Tâm thạch sẽ vỡ vụn.
"Kỳ quái kỳ quái! Thân thể liệt diễm thú của ta cùng liệt diễm sư hồn mạnh mẽ như vậy đều không thể ngăn cản hàn ý kia, vì sao một viên đá nhỏ có thể hút toàn bộ cái lạnh đi."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương gật gù đắc ý, trong mắt đầy sự không hiểu, với trí thông minh của nó cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
"Bởi vì cái lạnh không phải xâm nhập vào thân thể của ngươi, cũng không phải xâm nhập vào linh hồn của ngươi, mà là xâm nhập vào tâm linh của ngươi. Mạc Lận hà quả nhiên không bình thường, thế mà tràn ngập sức mạnh tâm linh lớn như thế ở trên mặt nước."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
" lạnh ở Tâm linh?"
Liệt Diễm Hùng Sư Vương lẩm bẩm một mình.
"Không sai, ngươi cho rằng thời tiết rất lạnh, kỳ thật căn bản không lạnh. Chỉ là tâm linh của ngươi cho rằng rất lạnh nên ngươi mới cảm thấy rất lạnh."
Hổ Tam Âm thản nhiên nói.
"Sức mạnh tâm linh cũng chỉ có sức mạnh tâm linh mới có thể ngăn cản, tu vi của ngươi cao, hỏa diễm chi đạo lại mạnh cũng ngăn không được tâm linh lạnh lẻo. Bất quá sinh linh trên thế giới này cũng thông minh, thế mà nghiên cứu ra Noãn Tâm thạch để chống đỡ, một vật khắc một vật rất đơn giản."
Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Phương pháp luyện chế Noãn Tâm thạch không khó, mà vật liệu cũng rất đơn giản, cho nên mọi người đều mua được.
Bên trong Noãn Tâm thạch có một loại vật chất, vừa vặn có thể hấp thu sức mạnh tâm linh, chính là một vật khắc một vật.
"Vì sao chủ nhân và Hổ đại nhân đều không lạnh?"
Liệt Diễm Hùng Sư Vương kỳ quái nói, nhìn hai người tràn đầy vẻ sùng bái.
Bởi vì Tịch Thiên Dạ cùng Hổ Tam Âm căn bản không có sử dụng Noãn Tâm thạch nhưng không lạnh, chẳng lẽ tâm linh của bọn hắn không sợ lạnh?
"Ngu xuẩn, chúng ta đều là người đã từng tu tâm, đương nhiên khác ngươi."
Hổ Tam Âm liếc mắt, ánh mắt nhìn Liệt Diễm Hùng Sư Vương tựa như nhìn kẻ ngốc.
Bất quá cũng không trách Liệt Diễm Hùng Sư Vương không hiểu, bởi vì bên trong Thái Hoang giới chỉ có thần linh mới nói chuyện tu tâm, sinh linh không thành thần căn bản không biết được cái gì gọi là tu tâm.
Nếu như hắn đoán không sai, năm đó lưu vực Mạc Lận hà có một vị thần tu luyện tâm linh chi đạo chết ở đây, sức mạnh tâm linh bao phủ thiên địa bốn phương muôn vàn năm qua đều không tiêu tan, từ đó tạo ra môi trường của lưu vựa Mạc Lận hà đặc biệt.
"Tài nguyên bên trong Chân Mộc linh thổ quả nhiên phong phú, vậy mà tìm được một khối Vạn Linh tức khổ to lớn như vậy."
Tịch Thiên Dạ khẽ đảo cổ tay, từ hư không phách thạch lấy tảng đá xám to lớn kia ra ngoài.
"Vạn Linh tức thổ!"
Con mắt Hổ Tam Âm trừng thật lớn suýt nữa kêu thành tiếng, cả người kinh ngạc đứng thẳng dậy, từng sợi lông vũ dựng lên.
Xì!
Hắn bay nhào lên phía trên tảng đá màu xám, con mắt chuyển động gian giảo, cuối cùng sau khi xác định thật làm Vạn Linh tức thổ liền hít vào một hơi thật dài, kích động không thôi mà nói:
" Tịch Thiên Dạ, người từ đâu kiếm một khối Vạn Linh tức thổ lớn như vậy, trời ơi!"
Vạn Linh tức thổ, đó là một vật chất nguyên bản của thế giới, dù cho Tổ Thần nhìn thấy thì bất luận đánh nhau vỡ đầu cũng muốn tranh đoạt.
Một khối Vạn Linh tức thổ to như thế đơn giản nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Trang 401# 1