Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 836: Phân Liệt Trùng Sinh Chi Thuật

Chương 836: Phân Liệt Trùng Sinh Chi Thuật




Tất cả mọi người đều kinh hô, mắt thấy Mặc Nham Qủy Ngạc sắp thuận lợi tiến vào trong nước thì đột nhiên xuất hiện một bóng người, vừa vặn chặn đường lao xuống của nó.

"Tịch Thiên Dạ!"

"Tịch công tử!"

Mọi người trợn tròn mắt, họ đều không ngờ rằng bỗng nhiên Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện ở vị trí này.

"Rất tốt! Ngăn nó lại."

Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng đều vui mừng, chỉ cần ngăn Mặc Nham Qủy Ngạc trong nháy mắt là bọn họ có thể tới kịp để phối hợp giết nó.

Tịch Thiên Da khoanh tay, nhàn nhạt nhìn Mặc Nham Qủy Ngạc đang lao từ trên xuống, đột nhiên Huyền Thiên Ly Hỏa lô trong tay hắn vọt thẳng lên trời đụng vào thân thể Mặc Nham Qủy Ngạc.

Oanh!

Mặc Nham Qủy Ngạc trực tiếp bị đụng ngược trở lại bầu trời.

Dương Thiến Băng cùng Liêm Văn Long thấy vậy khẽ thở ra, bất quá rất nhanh bọn họ liền lấy lại tinh thần nhưng đôi mắt hiện lên vẻ kiêng kị nồng đậm.

Tốc độ Tịch Thiên Dạ trở lại mặt nước vừa rồi không khỏi quá nhanh đi, bọn hắn dùng toàn lực đổi theo cũng không thể theo kịp Mặc Nham Qủy Ngạc vậy mà Tịch Thiên Dạ lại có thể đi trước chặn đường nó, quả thực vượt quá tưởng tượng bọn hắn.

"Hẳn là hắn đã tu luyện một môn độn thuật đáng sợ."

Trong lòng Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng đều nghĩ như vậy. Bởi vì trừ cái đó ra bọn họ không nghĩ ra được lý do nào khác.

Phi thiên độn thuật tương đối hiếm thấy, được truyề thừa lại thế gian cũng không nhiều, bất kỳ môn nào cũng vô cùng trân quý.

Tu sĩ tu luyện phi thiên độn địa thuật có thể tùy ý bay lượn trên bầu trời, những tu sĩ cùng giai khác căn bản không thể đuổi kịp.

Bất quá, bây giờ không phải thời điểm nghiên cứu xem Tịch Thiên Dạ có tu luyện phi thiên độn địa thuật hay không mà việc cấp bách chính là giết chết Mặc Nham Qủy Ngạc, đề phòng nó tiếp tục chạy trốn.

"Hừ! Nghiệt súc, đã dám xuất thủy gây sóng gió thì đừng nghĩ tới việc quay trở về."

Liêm Văn Long hừ lạnh một tiếng, cự kiếm trong tay hung hăng trảm xuống, kiếm khí phô thiên cái địa phong kín đường lui của Mặc Nham Qủy Ngạc.

Cùng lúc đó, Dương Thiến Băng cũng xuất hiện một bên khác của Mặc Nham Qủy Ngạc chém ra một kiếm ngăn cản nó chạy trốn từ hướng khác.

Rống!

Mặc Nham Qủy Ngạc gào thét phẫn nộ tới cực điểm, nguyên bản nó sắp trở lại trong nước lại bị đánh ngược trở về tự nhiên cực kỳ tức giận. Đôi mắt nó đỏ lòm hung hăng nhìn sang Tịch Thiên Dạ, nếu không tại nhân loại này thì hiện tại nó đã đào thoát thành công rồi.

"Ha ha, bây giờ muốn nhìn xem ngươi trốn nơi nào."

Liêm Văn Long cuồng tiếu, ánh mắt nhìn qua Mặc Nham Qủy Ngạc như nhìn một tòa bảo sơn di động.

Ánh mắt Mặc Nham Qủy Ngạc u lãnh không thèm mảy may đểý tới nhân loại này đang dương dương đắc ý, thân thể cao lớn cũng không chạy trốn, thậm chí cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Nghe lời rồi?"

Liêm Văn Long thấy Mặc Nham Qủy Ngạc nhưthế nhịn không được giễu cợt một tiếng. Từ lúc nào mà hoang thú lại nghe lời như vậy, không có bỏ trốn?

"Cẩn thận, hoang thú Thiên Vương cũng không dễ đối phó nhưvậy."

Dương Thiến Băng cũng không có lạc quan như vậy mà biểu tình ngưng trọng, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác không ổn.

Rống!

Mặc Nham Qủy Ngạc không để ý đến nhân loại này nghĩ nhưthế nào mà chỉ ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, một khắc sau, vô tận quang mang trên người nó sáng lên.

Cùng lúc đó, một màn vô cùng kinh khủng xuất hiện.

Chỉ thấy trên người Mặc Nham Qủy Ngạc xuất hiện đại lượng vết rách, những vết rách kia càng lúc càng lớn càng ngày càng thô, giống như nó bị cắn thành vô số khối lớn nhỏ vậy.

"Không được! Nó muốn tự bạo! Vậy mà nó lại muốn tự bạo thú nguyên."

Con ngươi Dương Thiến Băng thít chặt, biểu lộ vô cùng hoảng sợ, căn bản không có bất cứ do dự nào, điên cuồng triệt toái về phía sau.

Một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh tự bạo có uy lực lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Liêm Văn Long cũng bị dọa đến tái nhợt, làm sao dám ngấp nghé bảo vật trên người Mặc Nham Qủy Ngạc nữa mà lập tức trốn chạy, căn bản không dám quay đầu.

Uy lực một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh tự bạo có thể khiến hắn phi hôi yên diệt trong nháy mắt.

Thuyền trưởng Hạ Tín Nghiêm cũng phát hiện ra tình huống không ổn liền lái Thiên Vương chiến hạm lùi về phía sau, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Nếu bị sóng năng lực Mặc Nham Qủy Ngạc tự bạo lan đến thì tất cả mọi người trên con thuyền sẽ bị hóa thành tro tàn.

"Tốt cho một con hoang thú cương liệt"

Tịch Thiên Đạ cũng có chút ngoài ý muốn.

Tự bạo, nói thì đơn giản nhưng thực chất vô cùng khó.

Dù sao bất luận sinh linh nào đều có bản năng sinh tồn, sâu kiến còn sống tạm bợ huống chi là những sinh vật cao cấp hơn.

Chớ nhìn thấy nhân loại có trí tuệ cao, ý thức bản thân rất mạnh nhưng người có thể liều lĩnh mà tự bạo thì rất ít, cơ bản không có mấy người dám tự bạo.

Dù sao chờ đến khi ngươi tự bạo thì tất cả đã chậm rồi, chiến đấu chỉ là sự tình trong chốc lát thôi hơn nữa bất kỳ sinh linh nào chỉ cần chưa chết thì nhất định trong lòng sẽ có một tia hi vọng may mắn, há lại nguyện ý đi tự sát.

Ầm ầm!

Mặc Nham Qủy Ngạc trực tiếp bạo tạc, lực lượng kinh khủng quét sạch khắp nơi khiến toàn bộ thiên địa đều bị che kín.

Mấy người Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng đã rút lui ra khoảng cách tương đối xa nhưng dư ba của vụ tự bạo vẫn quét đến chỗ bọn hắn.

Tình huống của Dương Thiến Băng tốt hơn một chút, cơ bản không có gì trở ngại nhưng Liêm Văn Long thì khác, hắn vốn đã bị thương lại luân phiên chiến đấu càng tổn thương nặng hơn, giờ lại còn bị dư ba của vụ tự bạo đánh trúng đã làm hắn bị trọng thương, từng cỗ huyết dịch phun ra từ miệng hắn.

Cũng may Thiên Vương chiến hạm vốn cách chiến trường rất xa, rút lui cũng tương đối nhanh nếu mà bị cơn bão năng lượng quét trúng thì sợ rằng toàn bộ người trên

Thiên Vương chiến hạm sẽ chết sạch.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên cũng không dám làm anh hùng, đã sớm rời khỏi vòng chiến.

Hắn đứng ngoài trăm dặm, nhìn lên bầu trời bị bạo tạc vô cùng kinh khủng, con mắt hơi híp lại nói:

"Có chút ý tứ, vậy mà không phải tự bạo chân chính mà chỉ là loại thiên phú hiếm thấy Phân Liệt Trùng Sinh, có ý tứ, có ý tứ."

"Mẹ nhà nó đáng chết, hoang thú đáng chết! Dù có chết cũng không muốn để chỗ tốt gì cho ta."

Liêm Văn Long không ngừng che ngực phun máu, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Hắn phát hiện mình là người khổ cực nhất trong trận chiến này, bị thụ thương không ngừng, mỗi một lần đều đầy bụi đất, căn bản không có phong độ khí thế của một Thiên Vương, mà hết thảy xui xẻo đều đến từ một kích của Tịch Thiên Dạ kia.

"Thật là một hoang thú độc ác, ai có thể nghĩ đến một hoang thú không có trí tuệ mà lại hung ác như thế!"

Sắc mặt Dương Thiến Băng cũng tương đối khó nhìn. Hoang thú Thiên Vương tự bạo không khác nào triệt để hủy diệt tất cả, không thể lưu lại thứ gì. Mắt thấy con vịt tới tay lại chạy mất, tâm tình có thể nghĩ.

Nhưng mà coi như tất cả mọi người đều cho rằng Mặc Nham Qủy Ngạc chết thì trung tâm vụ nổ lại rung động một trận. Sau một khắc, một màn bất khả tư nghị xuất hiện, Mặc Nham Qủy Ngạc lại xuất hiện trước mắt mọi người.

"Làm sao có thể! Hoang thú kia cũng không có chết?"

"Không thể nào! Tự cũng mà không chết thì còn gì là tự bạo?"

"Ta nhổ vào, nó không có chết! Ông trời của ta, không phải nó đã tự bạo rồi sao?"

"Có lẽ không phải tự bạo."

"Không phải tự bạo thì sao có thể bộc phát ra uy lực đáng sợ như vậy cơ chứ, căn bản không thể giải thích được a."

Mọi người trên Thiên Vương chiến hạm sôi trào, từng người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn lên Mặc Nham Qủy Ngạc trên bầu trời hoang thú vừa mới tự bạo mà lại có thể sống như cũ.


Trang 419# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất