Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 848: Di Thiên Vụ

Chương 848: Di Thiên Vụ




Cũng may thân thể do luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật khá cứng cỏi, chỉ cần không phải là trong nháy mắt đã biến thành tro tàn thì có thể khôi phục lại.

Từng luồng sức mạnh u ám từ bên trong tầng sâu không gian chui ra không ngừng dung nhập vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ chữa trị thương thế cho hắn.

Chín đạo Minh Hoàng thi văn cũng mở rộng cực điểm điên cuồng thôn phệ lấy thiên địa nguyên khí, cũng may hắn cách ngưng tụ ra mười cái Minh Hoàng thi văn không xa, bằng không giờ phút này thân thể sợ là đã tan vỡ.

"Cơ hội tốt, chạy mau."

Tinh Hi Thiến thở nhẹ một tiếng mang theo Tinh La Khinh hóa thành một đạo lưu quang bay về phía chân trời, sau lưng hai người họ đều phóng xuất ra hai cái cánh ve, đó là tự nhiên chi dực của Tinh Linh tộc, bất kì tinh linh tộc nào tu thành Thiên Vương cảnh đều có.

Cao Bỉnh Hùng và Hồng Bảo thương hội Thiên Vương, kiếm khách cụt một tay cùng Huyết Ảnh nhân đều không dám dừng lại mà quay đầu bỏ chạy điên cuồng

Nguyên Long Hóa Tinh Thuật đã bị phá đúng là thời cơ tốt nhất để họ chạy trốn.

Lưu lại tiếp tục chiến đấu căn bản là điều mà không một ai nghĩ tới, dù cho hiện tại Nguyên Long Huyền Linh Quy đang trọng thương nhưng bọn hắn cũng không phải là đối thủ của nó.

Những người bình thường rơi vào trong nước nhìn thấy Thiên Vương môn cũng bắt đầu chạy trốn đều vô cùng hoảng sợ, điên cuồng chạy tán loạn, không ai có thể bảo vệ bọn hắn muốn tiếp tục sống chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Mấy người các ngươi một tên cũng đừng nghĩ tới việc trốn thoát."

Nguyên Long Huyền Linh Quy đã bị kích động dữ dội, trong mắt tràn đầy hung lệ cùng sát cơ.

Nó giơ móng vuốt lên vỗ thẳng về phía Huyết Ảnh nhân đang điên cuồng đào thoát.

Bịch một tiếng.

Huyết Ảnh nhân căn bản trốn không thoát sự truy sát của Nguyên Long Huyền Linh Quy, lúc này liền biến thành một màn sương mù đẫm máu suýt nữa thì đã bị đánh chết.

Cũng may hắn là Cổ Ma tộc, sinh cơ tràn đầy lại là huyết khúc nhất tộc đặc thù, có ma khúc huyết thể hư huyễn bất định vào thời khắc mấu chốt có thể tan mất phần lớn sức mạnh cho nên mới không bị giết chết.

Nhưng rõ ràng bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đánh cho một trảo không chết cũng thì cũng nửa tàn nửa phế.

Một đoàn kiếm quang màu xanh theo sương máu bên cạnh lướt qua, trong nháy mắt liền đưa Huyết Ảnh nhân bay ra mấy chục dặm lánh khỏi trảo thứ hai của Nguyên Long Huyền Linh Quy vô cùng mạo hiểm.

Nguyên Long Huyền Linh Quy thấy một bầy kiến nhỏ bé đã chạy xa thì không truy sát nữa, nếu chỉ cần còn trong thủy vực Mạc Lận hà thì sẽ vĩnh viễn không có thể thoát khỏi sự truy sát.

"Nhân tộc thiếu niên, mạng của tất cả bọn hắn đều không bằng một mình ngươi, ngươi mới là kẻ đáng chết nhất."

Nguyên Long Huyền Linh Quy dồn hết thảy sự chú ý về phía Tịch Thiên Dạ, dù sao tất cả thương thế cùng thống khổ mà nó phải chịu dường như đều là Tịch Thiên Dạ ban cho, người này nó không giết không được.

"Nghiệt súc, ngươi hà tất tự tìm cái chết, mỗi người lui một bước không phải tốt sao?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Hà tất muốn chết? Ha ha, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chỉ dựa vào ngươi mà có thể đỡ nổi một trảo của bản tọa ư."

Nguyên Long Huyền Linh Quy cười lạnh, đầy nhạo báng, nửa cái đầu còn lại khiến nó trông vô cùng hung tàn nhưng năng lực khôi phục của nó cũng thật đáng kinh người, huyết nhục trên long đầu nhanh chóng khép lại nhanh tới độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong khoảnh khắc đã khá hơn rất nhiều.

"Chết đi, tên nhân tộc đáng chết."

Nguyên Long Huyền Linh Quy nâng cự trảo lên trực tiếp chộp lấy đầu Tịch Thiên Dạ, với trạng thái bây giờ thì nhân tộc thiếu niên này chỉ cần nó dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn.

Tịch Thiên Dạ nhìn cự trảo đang từ trên trời giáng xuống hít một hơi thật sâu, sau khi thi triển cấm kỵ chi pháp thì trong thời gian ngắn hắn sẽ khá suy yếu, hắn không ngờ rằng trùng sinh bên trong Thái Hoang thế giới lại năm lần bảy lượt bị ép thi triển ra tự tổn chi thuật.

Cũng là bên trong Thiên Lan thế giới đó hắn đã phải trả cái giá quá đắt, cả thân thể hỗn độn cùng Nguyên Anh hỗn độn đều bị tổn thương, bằng không làm sao đến mức bị động như thế.

Giữa lúc Tịch Thiên Dạ chuẩn bị dùng tới sức mạnh linh hồn cực hạn lần thứ hai để thi triển một ít cổ lão cấm kỵ bí thuật thì giữa thiên địa chẳng biết tại sao bỗng nhiên hiện ra rất nhiều sương trắng, màn sương trắng kia quỷ dị vô cùng không phải từ đâu thổi đến mà là trực tiếp tràn ra từ tận sâu bên trong.

Dường như chỉ trong tức khắc sương trắng đã bao phủ tất cả mọi người và thiên địa, căn bản là không có cách nào có thể tránh né hay là thoát ra được.

"Ồ!"

Tịch Thiên Dạ khẽ than lên một tiếng, đôi mắt ngạc nhiên nhìn lên không gian trước mặt.

"Không được! Là di thiên vụ!"

Thân thể Nguyên Long Huyền Linh Quy chấn động run rẩy nhìn màn sương trắng tuôn ra mà hoảng sợ giống như là trông thấy quỷ, cự trảo đang công kích về phía Tịch Thiên Dạ lúc này đã dừng lại, sau đó không một chút do dự mà xoay người chạy điên cuồng.

"Không hay rồi! Các ngươi chiến đấu quá mãnh liệt khiến không gian tầng sâu bị phá hủy. Đã phát động sương mù bên trong Mạc Lận hà."

Tô Hàm Hương vô cùng hốt hoảng nói, bên trong đôi mắt ẩn chưa nổi sợ hãi.

Trong nhận thức của nàng thì di thiên vụ

nguy hiểm bên trong Mạc Lận hà chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, chỉ từng nghe nói chứ chưa bao giờ gặp qua, bởi vì người gặp phải di thiên vụ phần lớn đều đã chết, có rất ít người sống sót thoát ra được.

Đã từng có một tên Thánh Thiên vương, cũng trên thủy vực Mạc Lận hà gặp di thiên vụ mà từ đó bặt vô âm tín, thế gian không còn tin tức gì về hắn.

"Có cơ hội xoay chuyển tình thế rồi!"

Khác với mấy người Tô Hàm Hương, Hổ Tam Âm không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, Cái gọi là di thiên vụ... Trong mắt Hổ Tam Âm cũng chỉ là một lớp không gian chồng chất ở trước mặt đang từ từ mở ra mà thôi.

Tịch Thiên Dạ rơi vào lưng Hổ Tam Âm, nhàn nhạt phân phó:

"Hãy tiến đến nơi sương trắng dày nhất."

Hổ Tam Âm nghe vậy đương nhiên sẽ không lưỡng lự liền chở mọi người đi về phía sương trắng dày đặc nhất.

Vào thời điểm không gian chồng chất mở ra, hư không cùng hư không sẽ sinh ra va chạm, nếu không cẩn thận lọt vào khoảng trống va chạm thì dù cho tu vi có mạnh đến đâu cũng chỉ có một con đường chết.

Nơi Sương trắng dày đặc nhất cho thấy không gian bích lũy đã dung hợp, đây chính là nơi an toàn nhất.

"Không được! Là Thiên di vụ huyền thoại

Trong truyền thuyết!"

Tinh Hi Thiến cùng Tinh La Khinh đã chạy xa mấy ngàn dặm nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi sương mù bao trùm.

Bởi vì sương mù thổi ra từ sâu bên trong tầng không gian do đó một khi xuất hiện liền không có cách nào thoát thân, trong tích tắc có thể bao trùm nghìn dặm sinh linh.

Hai người đều có báu vật của Tinh Linh tộc hộ thể đều không chạy đi thì những người khác đương nhiên càng không cần nói, dường như toàn bộ đều bị sương mù bao phủ.

Đến cả Nguyên Long Huyền Linh Quy, mặc dù tu vi của nó cao đến đâu nhưng một khi rơi vào sương mù liền không còn cách nào có thể trở về Mạc Lận hà.

Di thiên vụ tới cũng nhanh đi cũng nhanh, từng ngày từng ngày dần tiêu tán biến mất hoàn toàn khỏi thiên địa.

Mặt nước Mạc Lận hà như bức màn rộng như mặt biển dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh, mặt nước chỉ có nổi lơ lửng mảnh gỗ vụn chiến hạm cùng đủ loại vật phẩm tư nhân.

Mọi sinh linh đều biến mất, đến cả một con vật cũng không còn thấy.

Gió biển gào thét, mang theo vị mặn cùng thanh âm băng lãnh lạnh giá.

Một con hắc hoàng cự điểu 2000 trượng trôi nổi trên mặt sông che kín cả một vùng trời.


Trang 425# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất