Chương 863: Phá Cấm Pháp Mộc
Hổ Tam Âm nghe vậy cười cạc cạc một tiếng rồi hóa thánh một đạo ánh sáng màu đen bay về phía Tô Hàm Hương, vẻn vẹn hai móng vuốt liền có thể đánh bay Dương Thiến Băng vào trong lòng đất, tạo nên một cái hố to trên mặt đất.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn làm gì bọn ta?"
Cao Binh Hùng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ.
Năm người bọn hắn đều đang quỳ trên mặt đất, một đạo Minh Hoàng Thi Văn quấn chặt lấy tất cả, bây giờ thì bọn hắn đã trở thành tù binh.
"Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì các ngươi nào?"
Tịch Thiên Dạ chắp tay, lạnh lùng nhìn về phía năm người.
"Tịch Thiên Dạ, mặc dù chúng ta có lỗi nhưng tội không đáng chết, Thiên Vương nhân tộc vốn đã có rất ít, Xi Man tộc còn đang nhìn chằm chằm, luôn luôn muốn diệt duyệt Nhân tộc chúng ta, hi vọng ngươi có thể nể tình cùng là Nhân tộc mà bỏ qua cho chúng ta một lần."
Dương Thiến Băng rất ít khi cầu xin người khác nhưng dưới sự uy hiếp của cái chết thì cũng không thể không cúi đầu được.
"Tội không đáng chết? Vốn là đồng minh lại phản bội chúng ta, chỉ bởi vì tham lam bảo vật, đây là cái gọi là tội không đáng chết của các ngươi sao?"
Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.
Kiểu người giống như bọn Liêm Văn Long này là đáng hận nhất, trước đây Tịch Thiên Dạ bị thương nặng như thế cũng bởi vì trợ giúp bọn hắn ngăn cản Nguyên Long Huyền Linh Quy, kết quả là chẳng những không nhận được hồi đáp gì mà còn bị giết người đoạt bảo, so với rắn độc còn độc hơn.
Dương Thiến Băng á khẩu không đáp trả được gì, bọn hắn thừa dịp Tịch Thiên Dạ trọng thương mà không để ý tình nghĩa muốn giết người đoạt bảo, mối thù này thật không nhỏ.
"Giết hết toàn bộ, bọn chúng không ai là người tốt cả."
Hổ Tam Âm thản nhiên nói, nó cũng không phải thứ gì tốt, bây giờ thì có người còn khốn nạn hơn thì nó há có thể nhẫn được?
"Tịch công tử, năm người chúng ta đều là cao thủ Thiên Vương, nếu là cứ thế giết đi thì thật đáng tiếc, không biết phải làm thế nào thì ngài mới có thể tha cho chúng ta một mạng, dù để chúng ta làm trâu làm ngựa, phụ tá cả đời này thì chúng ta cũng tuyệt đối không oán hận gì."
Cao Bỉnh Hùng nói.
Sâu kiến còn ham sống nữa huống chi là người có thể bất tử như hắn chứ.
"Không sai không sai, Tịch công tử, Tịch đại nhân, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa mặc cho phân phó, xin đừng giết chúng ta."
Liêm Văn Long liên tục gật đầu, nếu như có thể không chết thì khúm núm chịu nhục là cái gì? Miễn là còn sống thì còn cố vô hạn hi vọng.
"Các ngươi đều muốn làm trâu làm ngưa cho ta ư? Được! Thành toàn cho các ngươi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt.
Hổ Tam Âm nghe vậy, trong mắt hơi nghi hoặc một chút, mặc dù Tịch Thiên Dạ không thích sát sinh, làm việc quang minh lỗi lạc nhưng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, trêu chọc hắn như thế mà còn không giết sao?
Bất quá khi Hổ Tam Âm thấy vẻ cười trong mắt của Tịch Thiên Dạ thì bỗng nhận ra điều gì đó, mỉm cười đầy thâm ý khi nhìn về phía năm người Hồng Bảo thương hội.
"Tịch công tử nguyện ý tha cho chúng ta một con đường sống sao?"
Liêm Văn Long kinh hỉ.
"Đương nhiên."
Tịch Thiên Dạ nói.
"Quá tốt rồi, tạ ơn công tử khai ân."
Liêm Văn Long liên tục gật đầu, biểu hiện cung cung kính kính.
Những người khác nghe vậy cũng vô cùng hưng phấn, bể ngoài thì rất kính cẩn tuân theo, nhưng trong lòng thế nào thì sợ rằng chưa chắc.
"Ta nói là để các ngươi làm trâu làm ngựa cho ta, nhưng cũng không nói sẽ cho phép các ngươi còn sống, người mạo phạm ta đều phải chết."
Tịch Thiên Dạ cũng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo vô cùng.
Cái gì?
Năm người Cao Binh Hùng nghe vậy sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Để bọn hắn làm trâu làm ngựa nhưng lại không để bọn hắn còn sống là có ý gì?
Nhưng......bọn hắn rất nhanh liền hiểu rõ ý tức trong lời nói của Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ đi tới trước mặt Liêm Văn Long, thản nhiên nói.
"Bắt đầu từ ngươi đi."
Vừa dứt lời thì từng đạo Minh Hoàng Thi Văn từ sau lưng Tịch Thiên Dạ điên cuồng chui vào trong người Liêm Văn Long.
Liêm Văn Long kinh hãi muốn ngăn cản nhưng bây giờ hắn đã bị cầm tù rồi sao có thể ngăn cản được đây, cho nên chỉ trong nháy mắt liền bị Minh Hoàng Thi Văn quấn chặt lấy, chẳng khác nào con mồi bị một con nhện bắt lấy vậy.
Không lâu sao đó thì một tia khí tức quỷ dị tà ác liền tràn ra từ trên người Liêm Văn Long.
Biểu lộ của hắn cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, trong mắt tựa hồ có hai hố đen vực sâu tĩnh mịch tương đối kinh người.
"Bái kiến chủ nhân."
Hắn quỳ thẳng xuống đất, giọng nói lạnh lẽo không có bất cứ tâm tình gì.
"Không tệ! Vậy mà trực tiếp chuyển hóa ra mười đạo Minh Hoàng Thi Văn, không khiến ta thất vọng."
Tịch Thiên Dạ nhìn vào tác phẩm trước mắt gật đầu hài lòng.
Chuyển hóa sinh linh thành Minh Hoàng Luyện Thi thì nội tình của sinh linh đó vô cùng quan trọng, tu vi càng cao, nội tình càng sâu thì một khi chuyển hóa xong sẽ cố số lượng Minh Hoàng Thi Văn càng nhiều.
Như là Nhiếp Nhân Hùng lúc trước quá kém, chuyển hóa chỉ được có bốn đạo Minh Hoàng Thi Văn, nhưng chuyển hóa Kim Ti La Hoàng Điểu liền trực tiếp được bảy đầu Minh Hoàng Thi Văn.
Liêm Văn Long có thể so với một nửa cao thủ Thiên Thánh, mạnh hơn Kim Ti La Hoàng Điểu lúc trước không biết bao nhiêu lần, sau khi chuyển hoá lại đạt được mười đầu Minh Hoàng Thi Văn, đã ngang bằng với Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Đương nhiên Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương khác biệt, bọn nó đều có linh hồn còn Liêm Văn Long đã triệt để chết đi, chỉ có một cỗ thân thể còn sống thôi.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi mới thi triển tà pháp gì vậy!?"
Quỷ Đồng hoảng sợ, cả người run lên bần bật khi nhìn về phía Liêm Văn Long có khí tức quỷ dị bên cạnh kia.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Liêm Văn Long đã hóa thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, sợ là đã không còn là hắn trước kia.
"Liêm Văn Long đã chết, khí tức linh hồn của hắn đã hoàn toàn biến mất."
Dương Thiến Băng run rẩy nói.
"Phương pháp luyện thi! Vậy mà ngươi lại học được phương pháp luyện thi độc ác nhất của U Minh tộc!"
Cao Bỉnh Hùng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm về phía Tịch Thiên Dạ, kiến thức của hắn bất phàm, không ngờ lại biết được luyện thi thuật.
Bất quá trong Chân Mộc Linh Thổ có U Minh tộc tồn tại, nhận biết một chút luyện thi thuật à ác cũng bình thường.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến sự sợ hãi của bọn hắn, bước về phía trước mặt Quỷ Đồng, trực tiếp nắm lấy đầu của hắn, từng đạo Minh Hoàng Thi Văn chui rúc liên tục vào trong óc hắn.
"Không.....muốn......xin ngươi......tha cho ta......."
Quỷ Đồng chỉ kịp nói một câu xin tha liền triệt để mất đi ý thức, sau đó hóa thành khôi lỗi giống như Liêm Văn Long, tản ra khí tức u ám băng lãnh.
"Ha ha! Báo ứng a! Không nghĩ tới Trần Nhất An ta sẽ có một ngày rơi vào kết quả này."
Trần Nhất An ngửa mặt lên trời cười to.
Trần Nhất An là thứ ba, cũng trở thành thi khôi của Tịch Thiên Dạ, ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Dương Thiến Băng thứ tư, theo sau mấy người kia trở thành một cỗ thi khôi lạnh như băng.
Cao Bỉnh Hùng thứ năm, ngay khi Tịch Thiên Dạ chuẩn bị luyện chế Cao Bỉnh Hùng thành thi khôi thì bỗng có một việc ngoài ý muốn xảy ra.
Trên người Cao Binh Hùng bỗng sáng lên một vầng hào quang màu bạc, trong đó ẩn chứa rất nhiều phù văn vô cùng huyền hiệu phá tan cấm chế của Tịch Thiên Dạ, hóa thành một đạo ngân quang phóng thẳng lên trời, trong một tích tắc liền bay đi trăm dặm.
A?
Tịch Thiên Dạ cũng kinh ngạc nhìn về phía đoàn ánh sáng kia, bị Minh Hoàng Thi Văn của hắn cầm cố lại mà cũng có thể cưỡng ép đánh vỡ phong ấn sao? Có chút ý tứ!
"Phá Cấm Pháp Mộc! Phá Cấm Pháp Mộc trong truyền thuyết quả nhiên nằm trong tay Cao Bỉnh Hùng."
Trong khu rừng rậm nguyên thủy rậm rạp có hai thân ảnh trốn ở chỗ tối quan sát hết thảy, đây chính là kiếm khách cụt tay và Huyết Ảnh Nhân.
Trang 433# 1