Chương 878: Chuyển Biến Của Tô Hàm Hương
Kỳ thật trong lòng Hạ Tín Nghiêm sớm đã thấy có chút kỳ quái, mặt khác các đại nhân vật của Thiên Vương chiến hạm đều đang ở đây, bao gồm cả hai vị Tinh Linh tộc nữ tử kia.
Nhưng duy chỉ có năm tên thiên vương của Hồng Bảo thương hội ở đâu không thấy tăm hơi.
Làm Thiên Vương, hẳn là sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, vậy tại sao bọn họ lại không đến đảo tụ hợp cùng đám người Tịch Thiên Dạ.
"Bọn hắn đều đã chết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Cái gì!
Hạ Tín Nghiêm nghe vậy thân thể chấn động, trong mắt tràn đầy sự run sợ cùng ngạc nhiên.
Chết!?
Năm đại nhân vật Thiên Vương cảnh đều đã chết!
Hạ Tín Nghiêm nghe vậy thì thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, mặc dù Hồng Bảo thương hội có thế lực khổng lồ như vậy nhưng mất đi một lần năm tên Thiên Vương cũng là tổn thất vô cùng kinh khủng, nói không chừng đã thương gân động cốt.
"Tịch đại nhân, bọn hắn chết như thế nào? Ngài có thể nhìn thấy Sao "
Hạ Tín Nghiêm lần nữa xác nhận nói.
"Hắc hắc!"
Hổ Tam Âm nghe vậy cười lạnh nhìn Hạ Tín Nghiêm với ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm.
Tất Khánh cùng Huyết Ảnh nhân cũng cười lạnh, chết như thế nào? Chỉ trách năm người Hồng Bảo thương hội kia quá ngu xuẩn, không có mắt lại đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ.
Thân thể Hạ Tín Nghiêm run rẩy, bị dọa đến sắc mặt trắng hơn mấy phần, không dám hỏi thêm một câu liền cúi đầu đi làm việc của mình.
"Tên này cũng không ngốc."
Hổ Tam Âm cười lạnh nói.
"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi muốn dẫn nhiều người như vậy cùng rời đi, hành tẩu trên Mạc Lận hà, không có thuyền sợ là không ổn?"
Sau khi Thải Lân công chúa trở về lấy đi vật phẩm của mình liền đến bên Tịch Thiên Dạ.
"Không sai! Ta cũng đang lo việc này, tình hình thủy vực Mạc Lân hà này phức tạp, không có thuyền chở nhiều tu sĩ bình thường như vậy."
Tịch Thiên Dạ gật đầu nói.
Hơn nữa mảnh gỗ thông thường cũng không thể chế tạo ra thuyền hạm được, nhất định phải Luyện Khí sư để mà luyện chế ra thuyền hạm mới có thể đi trên Mạc Lận hà.
Chế ra một chiếc thuyền hạm, công trình lớn như thế rõ ràng trong thời gian ngắn không thể hoàn thành được.
"Việc này để ta giải quyết."
Thải Lân công chúa thản nhiên nói.
Nói xong nàng dậm chân bước ra ngoài, chỉ hai ba bước đã xuất hiện trên chín tầng trời, sau đó không biết từ đâu lấy ra một con ốc biển màu tím xà cừ, thêm vào đó là một luồng thủy hệ hoang khí đã được rót vào bên trong, âm thanh lã lướt ô ô ô từ bên trong con ốc biển phát ra truyền đi khắp thiên địa, khuếch tán khắp kì hải.
"Con ốc biển kia là thứ đồ gì, thật là tà môn."
Tất Khánh hoa mắt váng đầu, bị luồng tà âm kia truyền lọt vào tai chỉ cảm thấy linh hồn như bị một ngọn núi lớn đè ép, khiến cho hắn hơi khó thở.
Thiên Vương còn như vậy, những người khác đương nhiên càng không chịu được sự ảnh hưởng của luồng sóng âm quỷ dị kia.
"Phong tỏa lục thức, đừng nghe sóng âm đó."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Sóng âm kia không có ý đồ công kích mọi ngươi mà chỉ là khuếch tán bình thường, cho nên chỉ cần phong tỏa lục thức thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Chỉ thấy tà âm bên trong ốc biển truyền đi càng lúc càng rộng, bên trong kỳ hải bỗng nhiên dâng lên một trận sóng cả mãnh liệt, sóng biển cuồn cuộn dữ dội, ngay sau đó hàng loạt khô lâu quái vật từ trong kỳ hải chui ra, hàng trăm triệu con, nhìn lại chỉ thấy lít nha lít nhít vô cùng vô tận.
"Khô lâu quái vật!"
"Rất nhiều đầu lâu quái vật, chúng nó đang bao vây hòn đảo."
Những người bình thường trên đảo thấy cảnh tượng này khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nét sợ hãi, đôi mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
"Mọi người không cần phải lo lắng, đám đầu lâu quái vật kia không phải tới để công kích chúng ta, bọn chúng nên bị người khống chế."
Tô Hàm Hương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh nhẹ giọng động viên, trấn an tinh thần mọi người.
Hình ảnh Thải Lân công chúa mang theo ngàn tỉ khô lâu quái vật tuần biển trước kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, giờ phút này lại thấy nàng gọi ra nhiều khô lâu quái vật như vậy đương nhiên là không hề cảm thấy kinh ngạc.
"Công chúa, lai lịch của cô gái này thật quỷ dị khó lường nhưng lại thật cường đại."
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt nghiêm trọng nói, rõ ràng trong mắt nàng, Thải Lân công chúa đã trở thành một kình địch.
Chỉ cần là kẻ địch của công chúa thì cũng chính là địch nhân của nàng.
Tô Hàm Hương nhàn nhạt nhìn lên trời, khí chất dung nhan đều cao quý vô cùng, thản nhiên nói:
"Chỉ có đối thủ cường đại mới có thể khiến ta bộc phát ra tài năng, sợ cái gì! Tương lai ai mạnh ai yếu vẫn chưa nói trước được."
"Không sai, công chúa nhà ta há lại thua kém người khác."
Tần Tâm Duyệt khích lệ nói.
"Nhưng thưa công chúa... Cái tên Tịch công tử kia rõ ràng không có ý gì, ngươi cần gì phải như vậy..."
Tần Tâm Duyệt muốn nói lại thôi, không hiểu tại sao công chúa lại kiên quyết như thế.
Nếu cái tên Tịch Thiên Dạ kia không thích công chúa, cả thiên hạ cũng có rất nhiều người thích công chúa.
Chỉ cần công chúa vẫy tay một cái, sợ là thiên kiêu tuấn kiệt bên trên đại lục cũng đổ xô mà xếp hàng dài từ đầu Mạc Lận hà đầu tới cuối Mạc Lận hà.
Vì một tên Tịch Thiên Dạ mà khúm núm tự tổn tôn nghiêm thật quá ủy khuất.
"Tâm Duyệt, nhìn vấn đề không thể chỉ xem một mặt, Tịch Thiên Dạ không tiếp nhận ta cho thấy hắn không phải loại người thấy sắc nảy lòng tham, hắn có nguyên tắc của mình. Bằng không ta đã hứa bất luận trong tình huống nào cũng đều nguyện ý đi theo hắn, hắn cần gì phải một mực cự tuyệt. Chỉ một điểm này thôi hắn đã hơn rất nhiều nam nhân ngoài kia rồi. "
Tô Hàm Hương thản nhiên nói, hiện tại nàng đã bình tĩnh rất nhiều, cũng không còn không kiềm chế được nổi lòng như trước nữa.
"Có thể là... Hắn căn bản không thích ngươi."
Tần Tâm Duyệt giận dữ nói. Đi theo một người không thích ngươi có thể hạnh phúc sao?
"Cái gọi là ưa thích cũng không phải bẩm sinh, ví như ta lúc trước căn bản không hề biết hắn, huống hồ là ưa thích, nhưng bây giờ ta lại thích hắn. Cuối cùng ưa thích cũng chỉ là một quá trình mà thôi, ta quen biết hắn không lâu, hắn không thích ta cũng là chuyện thường tình, nhưng sau này hắn thích ta là được."
Tô Hàm Hương cười nhạt nói, ánh mắt toát lên vẻ tự tin cùng quật cường, chuyện nàng muốn làm thì không ai có thể ngăn cản, hơn nữa nàng cũng sẽ không thua bất cứ người nào.
Tần Tâm Duyệt nhìn công chúa chằm chằm, bỗng nhiên phát hiện tâm tình công chúa có sự thay đổi rất lớn, công chúa trước kia chắc chắc không bao giờ nói ra những lời như thế, hơn nữa lại thẳng thắn nói ra mình thích người nào đó.
"Nhưng hắn đã có vị hôn thê, ngươi cam tâm làm người đứng phía sau sao?"
Tần Tâm Duyệt cười khổ nói, không biết làm sao khuyên can chính công chúa của mình.
"Vị hôn thê lại không phải thê tử chân chính, nói cho cùng chỉ là có hôn ước mà thôi, huống hồ những người đã thành hôn kia còn có thể bỏ đi thê tử của mình."
Tô Hàm Hương lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên sự sắc sảo hiếm thấy.
"Hơn nữa... Ngươi thật sự cho rằng Tịch công tử có tình cảm với nữ nhân kia sao? Ta thấy chưa hẳn là vậy."
Tô Hàm Hương cười nhạt nói.
Mặc dù nàng không biết Tịch Thiên Dạ cùng với nữ nhân tên Thải Lân kia trong quá khứ có quan hệ gì với nhau, nhưng qua mấy lần gặp nhau thì có thể nhìn ra rằng Tịch Thiên Dạ cũng không để ý đến nữ nhân kia chút nào.
Bằng không vào thời điểm xảy ra chuyện nữ nhân tuần biển kia, bỗng nhiên nhìn thấy vị hôn thê của mình bị tà khí khống chế, Tịch Thiên Dạ sao lại có thể không có chút phản ứng nào.
Tần Tâm Duyệt thở dài không nói gì nữa. Nhưng công chúa điện hạ trước nay chưa từng xuất hiện ý chí chiến đấu kinh người như thế, có lẽ đây chưa hẳn là chuyện xấu.
Trang 440# 2