Chương 883: Cố Ý Tuỳ Tùng
Ầm!
Nguồn năng lực do thám kia ngay lập tức bị Thải Lân công chúa ngăn cản.
"Người nào, lén lén lút lút, lăn ra đây cho bản cung."
Từng ánh hào quang bao trùm lấy Thải Lân công chúa làm cho nàng mỹ diễm không gì sánh được.
"Các hạ chớ trách, tại hạ chỉ là hiếu kỳ không có ác ý, cáo từ."
Trong bóng tối vang lên một luồng âm thanh lạnh lẽo. Chỉ chốc lát sau thì lực lượng khủng bố kia liền giống như thủy triều, chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Thải Lân công chúa cau mày muốn bắt người trong bóng tối kia, nhưng mà người ẩn nấp quyết đoán bỏ chạy khiến cho nàng đuổi theo nửa đường liền bị mất dấu.
"Thú vị, u minh tộc sinh linh lại xuất hiện lãnh địa của nhân loại."
Tịch Thiên Dạ từ trong khoang thuyền đi ra, nhìn trời đêm, khẽ nói.
"Bọn họ chính là người của u minh tộc?"
Thải Lân công chúa trở về cốt thuyền kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ. Không ngờ hắn đến khoang thuyền cũng chưa ra lại biết được nguồn gốc của những người kia.
"Thứ bọn họ đang tìm kiếm không hẳn là chúng ta."
Tịch Thiên Dạ nói.
Do không biết được mục đích rõ ràng của đám người kia nên Tịch Thiên Dạ cũng không đuổi theo.
"Hừ! Vậy cũng không thể tùy ý suy xét tàu của chúng ta, lần sau như để ta bắt được thì ta sẽ cho họ biết tay.."
Thải Lân công chúa hừ lạnh nói. Là người của hải tộc nên nàng có một quan niệm rất mạnh mẽ về lãnh địa, những người khác trắng trợn không kiêng dè dò xét tàu của nàng cũng như là xâm phạm đến nàng.
"Tỷ tỷ, bọn họ rút đi."
Tinh La Khinh nhìn người áo đen trong bóng tối rời đi liền thở phào nhẹ nhõm.
"May là Thải Lân công chúa ngăn cản đúng lúc, bọn họ hẳn là không phát hiện chúng ta. Nhưng mà kế hoạch của chúng ta cần phải sửa lại một chút."
Tinh Hi Thiến ngưng trọng nói. Nàng không ngờ người của u minh tộc đã đuổi theo đến đây, phỏng chừng cũng là bởi vì các nàng ở kỳ hải đã làm lỡ thời gian quá dài, bằng không bọn hắn không thể đuổi kịp các nàng.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người Tịch Thiên Dạ cốt rốt cuộc hợp nhau.
Trên thuyền có tám chín ngàn nhân loại nên Tịch Thiên Dạ không có ngăn cản bọn họ mà để bọn họ tùy ý rời đi.
Xương Trạch thành là thành thị giao thông then chốt ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên, mức độ phồn thịnh đứng vào loại bậc nhất.
Ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên thì Xương Trạch Thành Đô được coi là một trong mười thành phát triển nhất, dù cho là bộ lạc vương thành cũng không thể với tới.
"Tịch công tử, ta vừa nghe các ngươi chuẩn bị đi Yên Nhạc hoàng đô, tỷ muội chúng có thể cùng đi không."
Tinh Hi Thiến cùng Tinh La Khinh không rời đi mà lại đi theo đoàn người Tịch Thiên Dạ.
"Các ngươi đi tới Yên Nhạc hoàng đô làm gì?"
Tô Hàm Hương nhíu mày nói.
Lúc này Yên Nhạc hoàng đô là nơi thị phi nhiều nhất, hai tên cường giả tinh linh tộc đi tới
không thể không khiến nàng suy nghĩ.
"Chúng ta muốn mượn đường hầm không gian của Yên Nhạc hoàng đô trở về tinh linh tộc."
Tinh Hi Thiến nói.
Tinh linh tộc cùng thế giới loài người cách nhau rất xa, bình thường phi hành qua sợ là rất lâu mới đến.
Yên Nhạc hoàng đô là cửu đại hoàng bộ có đường hầm không gian từ thời thượng cổ lưu lại, từ không gian thứ nguyên trạm thì các nàng có thể trở về lãnh địa Tinh Linh tộc một cách rất đơn giản.
Lý do rất hợp lí làm cho Tô Hàm Hương cũng không có thêm hoài nghi gì.
Chỉ có Tịch Thiên Dạ cười mà như không cười nhìn hai nữ nhân kia, trong mắt tràn đầy ý tứ sâu xa.
Tinh Hi Thiến và Tinh La Khinh bị Tịch Thiên Dạ nhìn như thế liền hoảng hốt, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về những nơi khác.
Các nàng không phải thật sự vì không gian đường hầm mà đi tới Yên Nhạc hoàng đô mà chỉ là tìm một cái cớ ở lại mà thôi.
Người của U minh tộc đã truy ra tung tích của hai người, bọn họ lại rất am hiểu về mặt truy tìm chỉ cần nghe mùi là có thể đuổi kịp mấy trăm ngàn dặm, các nàng có khả năng chạy không thoát sự truy đuổi của u minh tộc.
Vì để ngừa vạn nhất nên ở lại bên cạnh Tịch Thiên Dạ hiển nhiên an toàn nhất.
"Hai người các ngươi nguyện ý theo cùng thì ta không có ý kiến."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói, kỳ thực hắn cũng tò mò vì sao một đám u minh tộc bôn ba ngàn dặm chỉ vì lần theo hai tên nữ tử tinh linh tộc.
Xương Trạch thành vẫn phồn hoa trước sau như một, thậm chí so với trước chiến tranh càng thêm phồn hoa.
Bởi vì của cải đa số từ Thu Cách Nhã đại bình nguyên là cướp bóc nên sẽ từ mấy đại lộ giao thông trọng địa vận tải ra ngoài, tỷ như Xương Trạch thành chính là nới có tài nguyên và quân đội lớn nhất Thiên Trụ bộ lạc, mỗi ngày có lượng tiêu thụ rất lớn.
Vì lẽ đó những cao thủ vương cảnh của Trụ Sơn bộ lạc sai phái tới đóng giữ thành trì không dưới mười người, thậm chí truyền thuyết có thiên vương đại giả tọa trấn. Những tinh binh cường tướng và các bộ đội tinh nhuệ có đến hơn triệu.
Lúc Tịch Thiên Dạ bước vào đường phố Xương Trạch thành, cả tòa thành thị đều tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, nhiều đội tù binh cùng nữ nô bị người phía trước nắm xiềng xích đi khắp nơi, người người quần áo lam lũ, vết thương trải rộng.
Bọn họ phần lớn là chuẩn bị đưa đến những quốc gia khác, buôn bán cho người có tiền làm nô lệ.
Khuôn mặt Tô Hàm Hương lạnh lùng không hề có cảm xúc gì, cả người bao phủ một luồng hơi lạnh.
Trụ Sơn bộ lạc dã man xâm lược khiến không biết bao nhiêu bách tính ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên gặp xui xẻo, nước sôi lửa bỏng, sinh linh đồ thán.
Rất nhiều người đã từng là bộ lạc tiểu thư, vương công quý tộc nhưng giờ lại bị người tùy ý đùa bỡn buôn bán.
"Trụ Sơn bộ lạc chết tiệt!"
Sắc mặt Tần Tâm Duyệt âm trầm đến cực điểm, nhìn đâu đâu cũng có vận chuyển tù binh cùng nữ nô, trong chốc lát bọn họ gặp qua đến hơn một nghìn tù binh cùng nữ nô. Có Trời mới biết ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên một tháng có bao nhiêu nô lệ bị bán đi.
Hơn nữa không chỉ có nô lệ mà phần lớn của cải cũng tập trung ở đây, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có những tiểu thương buôn bán hầu như là những đồ vật không rõ nguồn gốc, thậm chí mặt trên còn có huyết dịch.
"Có thể nói Xương Trạch thành là một tòa bảo tàng lớn, nhiều của cải như vậy tất nhiên là sẽ có những chợ đêm bán chúng, đó mới là nơi chứa bảo bối chân chính."
Hổ Tam Âm hứng thú nói.
Chiến tranh hỗn loạn cũng sinh ra rất nhiều lợi ích, bên trong môn đạo rất nhiều, bảo vật chân chính rất có khả năng không ở trong quốc khố của Trụ Sơn bộ lạc mà bị ăn hối lộ trái pháp luật rồi bị đánh tráo rồi.
Những thứ đó không thể lộ ra ánh sáng chỉ có thể bán ở chợ đêm, hơn nữa giá cả cũng tương đối phải chăng.
"Hổ đại nhân, những bảo vật này đều là mang theo máu, ngươi không sợ ô uế tay sao."
Tần Tâm Duyệt lạnh lùng thốt, lúc nào rồi mà Hổ Tam Âm lại suy nghĩ đào bảo.
"Ngày hôm nay trước tiên ở Xương Trạch thành, bôn ba mấy tháng cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
Tịch Thiên Dạ đã nói chuyện, tự nhiên không có ai phản đối.
Hơn nữa Xương Trạch thành tuy rằng máu tanh, hắc ám, thô bạo... Nhưng cũng phồn hoa vô cùng.
Rất nhiều đồ vật những nơi khác không mua được nhưng ở đây đều có thể.
Trang 443# 1