Chương 917: Thiên Thánh Uy
Không ít người trong Xương Trạch thành đều đưa ánh mắt nhìn sang, ánh mắt hơi hiếu kỳ.
Dù sao Tịch Thiên Dạ vừa mới giết chết Tiêu Trình, lập ra uy danh trong Xương Trạch thành, lúc này Trương Cát Tượng đứng ra rõ ràng không nể mặt Tịch Thiên Dạ.
Nhưng Trương Cát Tượng chính là bán bộ Thánh Thiên vương trong truyền thuyết, gần với Thánh Thiên vương chân chính, cả Nhân tộc cũng tìm không ra mấy người như thế này. Tịch Thiên Dạ sẽ bởi vậy để mặt mũi cho Trương Cát Tượng sao?
Rất nhiều người xem ra cho Trương Cát Tượng mặt mũi thuận tay thả Điền Đông Hưng có khả năng nhất, dù sao Điền Đông Hưng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, không đáng vì hắn mà đắc tội Trương Cát Tượng.
"Cho ngươi mặt mũi, ngươi là ai?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, toàn bộ Xương Trạch thành hơi yên tĩnh, dám nói như thế với Trương Cát Tượng, trong cả Nhân tộc, sợ là thật không có mấy người.
Ai cũng không ngờ rằng, người thiếu niên kia sẽ kiên cường như thế.
Trương Cát Tượng cũng ngạc nhiên, sắc mặt lập tức khó nhìn.
"Ngươi... Tốt! Một người trẻ tuổi tùy tiện."
Trương Cát Tượng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ châm biếm hắn như thế, hắn ôn tồn cùng Tịch Thiên Dạ trao đổi, lại đổi lấy khinh miệt như vậy.
"Ngươi không muốn đối địch với ta, chớ ở trước mặt ta sính anh hùng, trong mắt của ta thì ngươi chính là cố ý muốn đối địch với ta. Mà đối với kẻ địch, ta xưa nay sẽ không nương tay."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn Trương Cát Tượng nói.
"Ngươi đã nghĩ như vậy, ta đây cũng không có cách nào, tóm lại Điền Đông Hưng không thể để ngươi giết chết được."
Trương Cát Tượng thản nhiên nói, bộ dáng người này ta chắc chắn bảo vệ, ngươi thích làm gì thì làm.
Hắn nếu dám ra tay, đương nhiên sẽ không kiêng kị người thiếu niên ở trước mắt. Hắn chính là bán bộ Thánh Thiên vương, tại bất kỳ nơi nào đều được người tôn kính, sao sẽ quan tâm một người trẻ tuổi cấp độ Thiên Vương Đại Giả.
"Đã như vậy thì ta đây lãnh giáo một chút cao chiêu của bán bộ Thánh Thiên vương."
Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, một khí tức hùng mạnh vô cùng từ trên người hắn bay lên, hắn chỉ là tu vi Thiên Vương cảnh bình thường, lênh lệch mấy cấp độ so với Trương Cát Tượng cấp độ bán bộ Thánh Thiên Vương nhưng khi hắn phóng xuất ra khí tức lại gần như không kém bao nhiêu so với Tiêu Trình cấp độ đỉnh phong Thiên Vương Đại Giả.
"Hừ!"
Trương Cát Tượng thấy vậy cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
"Thiên phú cùng tu vi của ngươi đều rất mạnh, hơn nữa trẻ tuổi như thế, đợi một thời gian, chắc chắn có thể vượt qua ta. Nhưng bây giờ, ngươi lại kém xa ta lắm."
Trương Cát Tượng bước ra một bước, phóng xuất ra thực lực của mình.
Sau một khắc, toàn bộ bầu trời đều có chút chấn động, một uy phong kinh người làm thiên địa thất sắc từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ Xương Trạch thành.
"Thiên Thánh uy!"
Tiếng kinh hô bên trong Xương Trạch thành vang lên từng đợt, cao thủ cấp độ Thánh Thiên vương truyền thuyết cùng tương hợp với thiên địa chi thế, mới có thể phóng xuất ra Thiên Thánh uy.
Thiên Thánh uy trước mặt, tất cả thiên hạ chúng sinh đều phải cúi đầu, thậm chí thiên địa pháp tắc một cách tự nhiên sẽ chế trụ những người khác.
"Bán bộ Thánh Thiên vương quả nhiên đáng sợ, chỉ Thiên Thánh uy đã có thể áp chế tất cả cao thủ cấp độ Thiên Vương Đại Giả."
Trần Cửu Phụng khẽ thở dài.
Thiên Thánh uy! Chính là khác biệt lớn giữa bán bộ Thánh Thiên vương với Thiên Vương bình thường.
Đã xuất ra Thiên Thánh uy, những cao thủ Thiên Vương cảnh khác trong khoảnh khắc đều bị cắt đứt liên hệ với thiên địa, không có cách nào hấp thu Thiên Vương chiến khí, không thể vận chuyển Thiên Vương pháp tắc, tất cả những đặc quyền vốn thuộc về Thiên Vương đều toàn bộ biến mất, có thể nói là chưa chiến đấu mà đã bị suy yếu hơn phân nửa.
Tình huống như thế e là Thiên Vương Đại Giả kinh thái tuyệt diễm cũng không có cách nào chiến đấu với bán bộ Thánh Thiên vương.
"Trần Đại Thân vương, ngươi bớt thổi phồng Trương Cát Tượng vài câu đi, Thiên Thánh uy cũng không có gì ghê gớm."
Chẳng biết lúc nào, Giang Hoài Nguyệt xuất hiện chỗ Trần Cửu Phụng cách đó không xa, ánh mắt thanh lãnh nói.
"Hóa ra chính là công chúa Giang Hoài Nguyệt thiên tài nổi danh lừng lẫy, không ở Mộ Phong hoàng bộ lại chạy đến Xương Trạch thành. Nhưng ngươi mặc dù tuổi trẻ cũng đừng ăn nói lung tung, nếu không sẽ chọc người trong thiên hạ chê cười."
Trần Cửu Phụng cười nhạt nói.
Dám nói Thiên Thánh uy không có gì ghê gớm, thật sự là tuổi trẻ ngông cuồng. Cả Nhân tộc hàng vạn sinh linh, nhưng người có thể nắm giữ Thiên Thánh uy, lại là hiếm có lác đác không có mấy người, bất kỳ ai trong số họ đều là nhân vật tùy tiện dậm chân một cái có thể tạo ra một trận động đất lớn.
Đáng tiếc thiên phú hắn có hạn, khổ tu tám trăm năm cũng không lĩnh hội được ảo diệu của bán bộ Thánh Thiên vương, vẫn luôn coi đây là tiếc nuối.
"Cái gì mà ăn nói bậy bạ! Thiên Thánh uy xuất hiện sớm nhất ở thời kỳ Thượng Cổ, niên đại đó mới tồn tại Thiên Thánh chân chính, hiện trên đại lục căn bản không tồn tại Thiên Thánh, sao có thể là Thiên Thánh uy? Dù cho kiên quyết nói thiên thế của Thánh Thiên Vương thành Thiên Thánh uy, đó cũng là Thiên Thánh uy giả, ngụy Thiên Thánh uy lại xưng đạo cái gì?"
Giang Hoài Nguyệt công chúa thản nhiên nói.
Thượng cổ có Thiên Thánh, nhưng thời đại này không có, cái gọi là Thiên Thánh uy bất quá là tự cho mình là thiếp vàng khoe khoang mà thôi.
Trần Cửu Phụng nghe vậy hơi sững sờ, không ngờ rằng Giang Hoài Nguyệt sẽ lấy Thiên Thánh thời đại thượng cổ ra so sánh... Đều không phải là nhân vật cùng thời đại, so sánh như thế quả là hung hăng càn quấy.
"Bổn vương không tranh luận với ngươi nữa, có Thiên Thánh uy ở đây, Trương Cát Tượng được trời ưu ái, người trẻ tuổi kia có kinh tài tuyệt diễm như thế nào đương nhiên cũng sẽ bị áp chế."
Trần Cửu Phụng lạnh lùng thốt.
Giang Hoài Nguyệt công chúa hậm hực không tiếp tục tranh luận cùng Trần Cửu Phụng, trong lòng thầm mắng Trương Cát Tượng, một lão bất tử tu luyện hơn ngàn năm lại không qua được người trẻ tuổi.
Thải Lân công chúa đã ngăn chặn hoàn toàn bảy tên Thiên Vương Đại Giả, tương đối thành thạo điêu luyện, nếu không phải nàng muốn nhân cơ hội nhờ vào đó làm quen một chút với tu vi trước mắt, sợ rằng đã sớm đánh chết bảy tên Thiên Vương Đại Giả kia.
Bảy tên Thiên Vương Đại Giả từng người đã khổ không thể tả, bọn hắn có ý muốn chạy trốn, nhưng căn bản không có cơ hội chạy trốn, đều bị Thải Lân công chúa ngăn chặn toàn bộ, hễ có bất kỳ động cơ chạy trốn nào liền sẽ có nguy cơ bị đánh chết.
"Thiên Thánh uy!"
Bỗng nhiên, Thải Lân công chúa ngẩng đầu, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài thành. Rất nhanh, trong tròng mắt của nàng liền lóe lên một tia châm chiếm, Thiên Thánh không thành, sao là Thiên Thánh uy? Sinh linh trong Chân Mộc linh thổ có mạnh cũng không có khả năng có Thiên Thánh uy.
Những bán bộ Thánh Thiên vương kia với Thiên Thánh uy của Thánh Thiên vương, kỳ thật đều là liệt hàng giả mạo hàng tốt bên ngoài.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, Thiên Thánh uy xuất hiện nhưng trong mắt vẫn không có bất kỳ tâm tình biến hóa gì.
"Người trẻ tuổi không tồi, quả nhiên không giống người bình thường."
Trương Cát Tượng nhìn Tịch Thiên Dạ bất động như núi, trong mắt có mấy phần tán thưởng, đổi thành Thiên Vương Đại Giả khác, Thiên Thánh uy trước mặt sợ là đã sớm biến sắc, sao có thể lạnh nhạt như thế.
"Thiên Thánh uy của ngươi không tồi, ta đây cũng xuất ra một quyền, xem ngươi có thể tiếp được hay không."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, dứt lời liền bước ra một bước, lóe lên liền xuất hiện ở trên không, ngay sau đó một quyền đánh tới chỗ Trương Cát Tượng.
Kinh Đào tiên quyền chiêu thứ nhất Kinh Đào Tương Khởi.
Truyện của Banh Bao
Trang 460# 1