Chương 935: Điền Thị Tộc Chủ
Thực sự liên quan đến chuyện xã tắc đại nghiệp củ hai nước sao lại có thể giống như trò đùa như Tô Chương Tấn nói được, cũng chỉ có đầu óc của hắn mới tin lời nói của Thạch Nguyên Hiên.
"Không sai. Ý không ở trong lời, mục đích cùng ngươi kết thông gia sợ là có liên quan đến việc tranh bá Thu Cách Nhã đại bình nguyên."
Khang vương khẽ thở dài, hoàng bộ Vân Mục là láng giềng Thu Cách Nhã đại bình nguyên, dường như có thể nói hàng xóm của Yên Nhạc hoàng bộ, hiện tại Yên Nhạc hoàng bộ phát sinh biến cố lớn như thế, Vân Mục hoàng bộ không thể không có ý nghĩ gì.
Hơn nữa, Vân Mục hoàng bộ càng thích hợp để thống nhất Thu Cách Nhã đại bình nguyên hơn so với Trụ Sơn hoàng bộ, đến lúc đó hai bản đồ lớn hợp lại với nhau, biên cương lãnh thổ Vân Mục hoàng bộ to lớn có thể tưởng tượng được.
"Mặc dù Vân Mục hoàng bộ có mục đích khác, nhưng tiểu tử tên Thạch Nguyên Hiên kia muốn cưới ngươi, xem ra cũng là có ý với ngươi. Dù sao công chúa Hàm Hương nhà chúng ta đẹp như tiên nữ danh chấn cả Nhân tộc, người trẻ tuổi nào trong khắp thiên hạ lại không truy đuổi."
Khang vương cười ha ha nói, vì muốn hòa hoãn không khí nên cố ý trêu đùa hai câu.
"Hoàng thúc..."
Tô Hàm Hương trợn mắt nhìn Tam hoàng thúc.
Ngày thứ hai, Ngũ hoàng tử Tô Chương Tấn của Yên Nhạc hoàng bộ bị giam giữ trên quảng trường quan phủ, dùng tội phản quốc luận xử, lập tức trảm.
Cùng ngày Tô Chương Tấn liền bị chặt đầu, hơn nữa lại đem đầu reo ở trên cửa Xương Trạch thành làm gương cho thiên hạ.
Chuyện lớn như thế, đương nhiên cả Xương Trạch thành từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều bàn luận ầm ĩ, công chúa giết hoàng huynh của mình, hơn nữa lại còn luận xử tội phản quốc, có thể gọi là chuyện rất hiếm thấy trong lịch sử.
"Tô Chương Tấn bị giết, có vẻ như có liên quan đến chuyện thái tử Vân Mục hoàng bộ tới cửa cầu hôn."
"Hàm Hương công chúa cực kỳ bá đạo, tội phản quốc? Chẳng lẽ nàng cho là mình đã có thể đại biểu cho Yên Nhạc hoàng bộ rồi sao."
"nữ nhân hung ác, giết huynh thị uy, nàng thật chính là nhân tộc đệ nhất mỹ nhân Tô Hàm Hương trong truyền thuyết?"
"Được lắm, giết huynh uy hiếp thiên hạ, không hổ là Hàm Hương công chúa cứng rắn, mạnh mẽ dám đứng ra chống lại Trụ Sơn hoàng bộ, hành động lần này mặc dù có chút danh bất chính, ngôn bất thuận nhưng lại có thể khiến những thành viên mang tâm ý xấu xa của hoàng tộc phải kinh sợ."
Cả Xương Trạch thành đều là âm thanh bàn luận ầm ĩ, có người cho rằng Tô Hàm Hương hung ác vô tình, vì tranh đoạt quyền lợi mà giết huynh trưởng; có người lại cho rằng hành động lần này của Tô Hàm Hương rất có vài phần phong độ Nữ Đế, Yên Nhạc hoàng bộ đang trong thời khắc nguy nan cần phải có một người cầm quyền máu lạnh như thế.
Tô Hàm Hương đứng trên nhà cao tầng, nhìn Xương Trạch thành phồn hoa như gấm, ánh mắt thất lạc.
Nàng giết Tô Chương Tấn cũng là hành động bất đắc dĩ, mục đích chính là vì muốn thị uy chấn chỉnh những người tâm mang ý xấu, lòng tràn đầy tư lợi hoàng tộc kia.
Trong thời khắc nguy nan của Yên Nhạc hoàng bộ, không nghĩ đến chuyện đồng tâm hiệp lực chung sức vượt qua cửa ải khó mà lại nghĩ đến việc làm thế nào mới chiếm được lợi ích trong loạn thế thì làm sao có thể chống lại Trụ Sơn hoàng bộ.
Mặc dù những thành viên còn lại của hoàng tộc có thể sẽ không đến nương nhờ nàng, nhưng nàng lại nhất định phải thị uy, bất kỳ người nào dám to gan làm tổn hại Yên Nhạc hoàng bộ đều chỉ có một con đường chết.
"Công chúa điện hạ, ngài không cần suy nghĩ nhiều, dù sao ngài cũng là vì quốc gia."
Tần Tâm Duyệt đau lòng nói.
Hàm Hương công chúa trước kia là một người lương thiện đến mức nào, vì quật khởi Yên Nhạc hoàng bộ lại bị buộc phải sát hại huynh trưởng của mình.
"Không lâu sau đó, Xương Trạch thành sẽ có một kiếp nạn, nếu như chúng ta vượt qua được kiếp nạn này, từ đó nước lên thì thuyền lên, đón gió phá sóng. Đến lúc đó, những thành viên còn lại của hoàng tộc nếu lại không tới hội minh thì đều dùng tội phản quốc mà luận xử. Nếu chúng ta không nhịn quá kiếp nạn này, như vậy tất cả coi như công toi."
Tô Hàm Hương chấp tay sau lưng nhìn thành trì tráng lệ vô hạn nhẹ nhàng nói.
"Có Tịch đại nhân, mưa gió gì cũng đều có thể vượt qua, công chúa ngài không cần lo lắng."
Tần Tâm Duyệt an ủi.
"Ngươi tin tưởng hắn như thế sao?"
Tô Hàm Hương hỏi.
"Tin tưởng! Đương nhiên tin tưởng. Hơn nữa bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng hắn."
Tần Tâm Duyệt nói, ngoại trừ việc hết lòng tin tưởng Tịch Thiên Dạ, các nàng cũng không còn cách nào khác.
Mặc dù trong lòng nàng cũng không là thật sự an ổn, dù sao Trụ Sơn hoàng bộ quá mạnh, lúc Yên Nhạc hoàng bộ lúc hùng mạnh nhất cũng không thể so sánh nổi, huống hồ là bọn hắn bây giờ. Tương lai sẽ như thế nào thì Tần Tâm Duyệt kỳ căn bản không dám nghĩ, chỉ là đi một bước tính một bước mà thôi.
"Sự tín nhiệm của ngươi, kỳ thật chỉ là bất đắc dĩ không còn sự lựa chọn nào khác mà thôi. Nhưng ta thực sự tín nhiệm hắn, hắn nói lưu lại Xương Trạch thành, ta sẽ lưu lại Xương Trạch thành, thêm nhiều người nữa đến đây khuyên can cũng không được."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
Trong lòng Tần Tâm Duyệt chấn động chăm chú nhìn Tô Hàm Hương thật lâu, sau cùng chẳng hề nói một câu mà đi ra.
Vốn dĩ công chúa điện hạ khăng khăng lưu lại Xương Trạch thành, không phải là vì quá nóng vội công danh lợi lộc gần mà là bởi vì Tịch Thiên Dạ.
Kỳ thật Tô Hàm Hương có một câu không nói, sau cùng cho dù có thất bại nhưng có thể chết cùng Tịch Thiên Dạ thì nàng cũng không oán không hối, ít nhất mình đã tận lực.
Bên trong Xương Trạch thành dồn dập hỗn loạn, tin tức thái tử Vân Mục hoàng bộ bái phỏng Tô Hàm Hương tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài thành, rất nhiều người đều đang bàn luận suy đoán về mục đích chuyến đi này của Thạch Nguyên Hiên, đang suy nghĩ băn khoăn về thế cục của vùng Thu Cách Nhã đại bình nguyên, có thể vì Vân Mục hoàng bộ nhúng tay vào mà phát sinh biến hóa hay không.
Đương nhiên, trong mắt rất nhiều thế lực, chuyện Vân Mục hoàng bộ nhúng tay vào chưa hẳn liền là chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Dù sao trước mắt thì Thu Cách Nhã đại bình nguyên thì Trụ Sơn hoàng bộ cũng là một nhà độc đại, cho dù thế lực khác muốn nhúng tay vào cũng sợ đắc tội với Trụ Sơn hoàng bộ.
Nếu Vân Mục hoàng bộ dám dẫn đầu nhúng tay, như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều thế lực theo phía sau chen chúc tới.
Trong lúc nhất thời tất cả các thế lực cũng không vội vàng mà lẳng lặng chờ đợi động tĩnh của Vân Mục hoàng bộ và Trụ Sơn hoàng bộ như là cú mèo trong đêm tối tùy thời mà động, thấy lợi mà đi, bọn hắn có lẽ không lớn mạnh như Vân Mục hoàng bộ cùng Trụ Sơn hoàng bộ. Nhưng tụ họp cùng nhau vào thời điểm then chốt thậm chí có thể cải biến toàn bộ chiến cuộc.
Tuy các thế lực khác không vội, nhưng Trụ Sơn hoàng bộ lại gấp.
Dù sao bọn hắn cũng sợ Vân Mục hoàng bộ nhúng tay vào Thu Cách Nhã đại bình nguyên, đến lúc đó cục diện sẽ càng khó khống chế.
Dường như sau ngày thứ ba Thạch Nguyên Hiên bái phỏng Tô Hàm Hương, một tin tức từ bên trong Xương Trạch thành điên cuồng truyền ra bên ngoài.
"Tin tức rất đơn giản, hai ngày sau Điền thị tộc trưởng sẽ đến Xương Trạch thành yêu cầu quan phủ Xương Trạch thành chủ động giao Tịch Thiên Dạ- hung thủ đã sát hại Trương Cát Tượng ra, bằng không hắn sẽ tự mình xông vào trong thành lôi cổ Tịch Thiên Dạ ra.
Tin tức này vừa lan truyền toàn ra bộ Xương Trạch thành đều đã chấn động hoàn toàn, tộc trưởng điền thị nhất tộc lại đích thân đến Xương Trạch thành, tin tức đột ngột như thế thực sự đốt cháy toàn Xương Trạch thành.
Thành viên của điền thị nhất tộc là 17 tộc, thế lực cường đại và ảnh hưởng khổng lồ, có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa tộc trưởng Điền Quy Nguyên của Điền thị nhất tộc lại là Thánh Thiên vương nổi danh khắp nhân tộc, thực lực của hắn có thể xưng uy chấn thiên hạ.
"Tộc trưởng Điền Quy Nguyên của Điền Thị nhất tộc cùng Trương Cát Tượng giao tình thâm sâu, nghe nói chính là bạn hữu tốt nhiều năm, Trương Cát Tượng bị Tịch Thiên Dạ giết chết bên trong Xương Trạch thành, hơn nữa lại là vì cứu hậu bối của điền thị nhất tộc mới bỏ mạng, sau khi Điền Quy Nguyên biết được việc này đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình, việc hắn sẽ xuất hiện bên trong Xương Trạch thành thật ra cũng không ngoài dự tính của ta."
"Không sai, giao tình Trương Cát Tượng cùng Điền Quy Nguyên thâm sâu, hơn nữa lại vì Điền thị nhất tộc mà chết, Điền Quy Nguyên sao có thể không đến đòi một lời giải thích."
"Có ý tứ, tuy nói Tịch Thiên Dạ rất mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là Thánh Thiên vương chân chính, bọn hắn có thể ngăn cản Điền Quy Nguyên sao? Hơn nữa nhìn khẩu khí của Điền Quy Nguyên rõ ràng chính là nén giận mà tới, phải chuẩn bị hết sức đầy đủ."
"Ha ha, có trò hay để xem, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có náo nhiệt có thể xem. Nếu như Tịch Thiên Dạ ngăn cản không nổi, chúng ta có lẽ có thể thừa dịp loạn to cướp được một món bạc lớn."
Trà lâu, tửu quán khắp phố lớn ngõ nhỏ trong lúc nhất thời trở nên náo nhiệt sôi động, khách nhân lui tới không dứt, toàn bộ đều là khách từ nơi khác tới chuẩn bị quan sát cảnh náo nhiệt của thành Xương Trạch.
Trong một gian nhà xa hoa, mấy tên lão giả ngồi quay quanh lại với nhau, vuốt vuốt chén rượu trong tay.
"Điền thị nhất tộc phản ứng nhanh như thế, chẳng lẽ cũng muốn mượn cơ hội nhúng tay vào Xương Trạch thành sao?"
Một tên lão giả tóc bạc uống cạn chén rượu trong tay thản nhiên nói.
"Ta thấy bọn hắn chính là có ý này, bằng không lão hồ ly Điền Quy Nguyên kia không thể ân cần như vậy."
Một tên lão ẩu quần áo xanh tóc trắng lạnh lùng cười nói.
Cái gì mà báo thù cho bạn hữu chí giao cũng chỉ là ngụy biện mà thôi, có thể ngồi lên vị trí tộc chủ của 17 tộc, sao lại có thể hành động theo cảm tính. Điền Quy Nguyên tới Xương Trạch thành, chắc chắn đã nghĩ sâu tính kỹ, cân nhắc trái phải, sau đó vạch định kế hoạch kỹ càng.
"Vân Mục hoàng bộ nhúng tay vào, hiện tại Điền gia cũng nhúng tay. Ha ha! Náo nhiệt,Thu Cách Nhã đại bình nguyên sợ là thật sự sẽ rất náo nhiệt. Ta đã nói rồi, một khối đất đai phì nhiêu khổng lồ như thế, các thế lực lớn của nhân tộc sao lại có thể nhường hết cho Trụ Sơn hoàng bộ."
"Không sai, ban đầu không có cơ hội nhúng tay vào, nhưng bây giờ thời cơ xuất hiện, Mộ Phong hoàng bộ chúng ta cũng dứt khoát không bỏ qua cơ hội lần này."
Mấy tên lão đầu chính là tiên phong của Mộ phong hoàng bộ.
Trong mắt bọn hắn Thu Cách Nhã đại bình nguyên là núi vàng núi bạc, chỉ là trước kia Trụ Sơn hoàng bộ quá nhanh tay, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm cứ được cửa ải lớn của Thu Cách Nhã đại bình nguyên, bọn hắn chưa kịp phản ứng thì đã không cách nào nhúng tay vào.
Nhưng lần này Yên Nhạc hoàng bộ phản kích quật khởi, đảo loạn lại Thu Cách Nhã đại bình nguyên lại chính là cơ hội tốt cho bọn hắn.
Giang Hoài Nguyệt ôm cánh tay dựa vào bệ cửa, không tham gia nói chuyện phiếm cùng mấy tên lão đầu, ngược lại có chút không yên lòng mà nhìn mưa phùn mờ mịt ngoài cửa sổ. Một quãng thời gian không gặp, không biết Tịch Thiên Dạ đang làm gì.
Sau khi trong đầu hiện lên suy nghĩ này, nàng lại giật mình, tại sao không tự chủ được liền sẽ nghĩ tới hắn, chẳng lẽ mình thật sự thích hắn hay sao? Giang Hoài Nguyệt dùng sức lắc đầu, hất bay mọi ý nghĩ không thiết thực trong đầu ra.
Nhìn mấy lão già đang ngồi trên mặt bàn nói chuyện khí thế ngất trời, Giang Hoài Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.
Theo nàng biết, Mộ Phong hoàng bộ phân phối quân đội, âm thầm bí mật xuất phát về hướng Thu Cách Nhã đại bình nguyên, toan tính ra sao thì không cần nói cũng biết.
Nàng từng khuyên Tịch Thiên Dạ rời khỏi Xương Trạch thành thị phi này, nhưng đáng tiếc hắn căn bản không để ý tới.
"Hoài Nguyệt cô nương, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Có vẻ cô nương thích trời mưa, chi bằng ta chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Đang lúc Giang Hoài Nguyệt xuất thần, một tiếng cười nhạt tiếng từ sau lưng nàng vang lại.
Trang 469# 1