Chương 941: Chu Bách Hà Khinh Thường
Danh tiếng của La Thương kiếm tại Nhân tộc cũng không nhỏ, có quan hệ cùng thượng cổ đế khí trong truyền thuyết. Dù La Thương kiếm hiện tại có vẻ chỉ kém một chút so với chân chính Thánh Thiên Vương chiến binh, nhưng cũng thuộc về vũ khí cấm kỵ.
Điền thị nhất tộc có thể ngồi vững vàng tại vị trí 17 tộc hơn vạn năm đều chưa từng phát sinh biến cố quá lớn có quan hệ rất lớn cùng La Thương kiếm.
"Điền thị tộc chủ cuối cùng cũng toàn lực chiến đấu."
Sắc mặt Giang Hoài Nguyệt ngưng trọng nói.
Một đám các nguyên lão Mộ Phong hoàng bộ sau lưng nàng cũng ngưng trọng gật đầu.
Các nhóm thế lực giống chín bộ 17 tộc này cơ bản đều có một chút đồ vật áp đáy hòm. Tỷ như Mộ Phong hoàng bộ bọn hắn có một thanh chân chính Thánh Thiên Vương chiến binh, hai cổ khí được truyền thừa từ thời kỳ Thượng Cổ đến nay.
La Thương kiếm của Điền thị nhất tộc chính là nội tình áp đáy hòm của Điền thị nhất tộc, việc Điền Quy Nguyên mang La Thương kiếm ra ngoài, rõ ràng mưu đồ toan tính không nhỏ.
Chu Bách Hà chắp tay sau lưng đứng sau mọi người, khóe môi hơi nhếch lên nhìn Điền Quy Nguyên lấy ra La Thương kiếm, có mấy phần trào phúng ý vị.
Dĩ nhiên những người khác trong lầu các cũng không nhìn thấy biểu lộ của hắn thời khắc này, nếu nhìn thấy, sợ là sẽ cảm thấy kỳ quái. La Thương kiếm trong truyền thuyết xuất thế, không khiếp sợ thì thôi, thế mà còn trào phúng khinh thường?
"Chu Bách Hà, ngươi là đang tâm tính gì vậy? Ước ao ghen tị sao!"
Giang Hoài Nguyệt tương đương cơ linh, thiên sinh liền có một cỗ giác quan thứ sáu đặc thù, tỷ như nàng có thể cảm ứng được từ người Tịch Thiên Dạ đồ vật mà người khác không cảm ứng được.
Mặc dù Giang Hoài Nguyệt không trông thấy biểu lộ của Chu Bách Hà, nhưng lại có thể mơ hồ phát giác ý vị trào phúng từ người hắn.
Ước ao ghen tị?
Chu Bách Hà nghe vậy sững sờ, một trận cười khổ lắc đầu.
"Đây là chí bảo của Nhân tộc chúng ta, đồ vật trấn áp khí vận, vài kẻ ngoại lai các ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Giang Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn Chu Bách Hà, tự cho rằng nhìn thấy trọng bảo của thế giới bọn hắn thì trong lòng Chu Bách Hà liền có chút không thăng bằng.
"Một thanh tàn phá đế khí mà thôi, bản công tử có gì để suy nghĩ nhiều…."
Chu Bách Hà tương đương im lặng, trong mắt hắn thì chuôi La Thương kiếm này cũng chỉ là một thanh đồ vật trong trạng thái nửa hủy mà thôi. So sánh cùng chân chính đế khí thì kém nhau quá xa.
Chuôi La Thương kiếm này tại thời Thượng Cổ chính là một thanh đại đế chi khí trân quý.
Chân chính đại đế chi khí, chớ nói thế giới này, mà cho dù tại Mộ Thương đại lục bọn hắn cũng là chí cao bảo vật.
Nhưng La Thương kiếm rõ ràng đã không còn rực rỡ như đã từng, sau khi linh tính toàn bộ xói mòn, đừng nói đại đế chi khí, dù cho so sánh cùng đế khí bình thường nhất đều không có tư cách.
Có lẽ trước kia Mộ Thương đại lục phát hiện Chân Mộc linh thổ dù thuộc về thượng cổ di địa; có U Minh tộc, Tinh Linh tộc cùng Xi Man tộc thời đại thượng cổ tương đương cường thịnh…. Nhưng các phương diện truyền thừa lại vẻn vẹn chỉ ở bên trong phạm vi Thánh cảnh, như bị lực lượng Thiên Đạo chém đứt một đoạn.
Chớ nói tu sĩ Thánh cảnh trở lên, dù cho bảo vật Thánh cảnh trở lên cũng là tương đương hiếm thấy. Tỷ như đế khí, đế đan, đế trận…..thậm chí đế đạo pháp tắc đều không tồn tại.
Dù cho đã từng tồn tại như Đế cấp vật phẩm, theo thời gian trôi qua cũng sẽ thoái hóa đến trạng thái nửa hủy diệt.
Cho nên vũ khí mạnh nhất bên trong thế giới này không phải đế khí mà là Thiên Vương Thánh khí cùng Chí Tôn Thiên Vương khí.
Thiên Vương Thánh khí có chút tương tự với Thiên Thánh chi khí trong truyền thuyết, uy lực vẻn vẹn chỉ kém một chút, Mộ Thương đại lục đã từng tại thế giới này làm ra một thanh Thiên Vương khí.
Còn chí tôn Thiên Vương khí chính là vũ khí mạnh nhất bên trong thế giới này, nghe nói chỉ có tam đại chủng tộc mạnh nhất mới có thể nắm giữ.
Dựa theo suy đoán của Mộ Thương đại lục, chí tôn Thiên Vương khí rất có thể gần với Chí Thánh khí trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, chí tôn Thiên Thánh khí bên trong Nhân tộc có lẽ không tồn tại, chỉ có chủng tộc trong tam đại chí cường mới có thể tồn tại. Mộ Thương đại lục mấy vạn năm tới vẫn muốn nghiên cứu ra một thanh chí tôn Thiên Thánh khí ra ngoài nhưng vẫn luôn không thành công.
…..
"Thế mà có thể trông thấy La Thương kiếm trong truyền thuyết xuất thế, việc này quả không lỗ."
Bên trong một tòa lầu các lịch sự tao nhã, hai thanh niên nam tử ngồi đối diện nhau, một người tướng mạo anh tuấn, có mấy phần phong lưu phóng khoáng. Người còn lại trên thân tản ra khí chất kiên cường nghiêm túc, như một tên tướng quân trẻ tuổi kinh nghiệm sa trường.
Hai người này không ai khác, chính là hai tên hoàng tử của Trụ Sơn hoàng bộ, Đốc Anh hoàng tử cùng Đốc Trọng hoàng tử.
Ba ngày trước đó, hai người bí mật đến Xương Trạch thành, một mực bí mật ẩn cư bên trong phủ đệ.
"Ngũ hoàng đệ, công chiếm Xương Trạch thành chính là sự tình Trụ Sơn hoàng bộ chúng ta, ngươi mạo muội để mấy tộc Điền thị tham dự vào cũng không ổn đâu."
Nhị hoàng tử Đốc Trọng của Trụ Sơn hoàng bộ khẽ cau mày, Điền thị nhất tộc cùng mấy tộc khác không nằm trong phạm vi liệt kê của Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn. Hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra Điền thị chờ mấy tộc khác nguyện ý xuất binh, rõ ràng có mưu đồ, sao lại thật sự chỉ vì giúp Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn thu phục đất mất.
"Nhị hoàng huynh, ngươi cũng hiểu biết. Kế hoạch tiến đánh Xương Trạch thành lần này, người có thể áp dụng cùng chính là mẫu tộc Ngô thị nhất tộc ta. Trụ Sơn hoàng bộ chúng ta cách xa đại bình nguyên Thu Cách Nhã, điều khiển binh tướng không tiện, chỉ có mượn nhờ lực lượng Ngô thị nhất tộc mới có thể trong thời gian ngắn thu phục Xương Trạch thành. Còn kế hoạch bọn hắn an bài thì một vãn bối như ta cũng không cách nào nhúng tay vào."
Đốc Anh hoàng tử thản nhiên nói.
"Ngũ hoàng đệ, chúng ta đều là hoàng tử của Trụ Sơn hoàng bộ, nên hết thảy đặt lợi ích của Trụ Sơn lên hàng đầu, ngàn vạn không nên làm vậy."
Đốc Trọng hoàng tử đưa ra ý kiến.
"Nhị hoàng huynh nghiêm trọng rồi, Đốc Anh là hoàng tử của Trụ Sơn sao lại tổn hại đến lợi ích của Trụ Sơn hoàng bộ. Hơn nữa kế hoạch lần này tiến đánh Xương Trạch thành cũng là Phụ hoàng bày mưu đặt kế, Đốc Anh chỉ dựa theo ý Phụ hoàng mà xử lý thôi."
Đốc Anh hoàng tử nghe vậy nhàn nhạt mỉm cười trả lời, phảng phất như không nghe được thâm ý trong lời nói của Đốc Trọng.
Đốc trọng nghe vậy nhíu mày, hắn không rõ Phụ hoàng sao lại để Ngô thị nhất tộc toàn quyền phụ trách chiến tranh lần này, thậm chí không phản đối Điền thị nhúng tay vào.
Đưa Ngô thị nhất tộc cùng Điền thị nhất tộc như sài lang này đến Xương Trạch thành, đối với Trụ Sơn bọn hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Hơn nữa Xương Trạch thành là cửa ra vào đại bình nguyên Thu Cách Nhã, nếu bị chưởng khống trong tay những người khác thì Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn muốn tiến một bước chưởng khống đại bình nguyên Thu Cách Nhã sẽ sinh ra trở ngại tương đối lớn.
Làm như thế chẳng phải để kẻ khác bóp lấy xương mềm chủa chính mình sao? Phụ hoàng là người thông minh như vậy sao có thể làm ra sự tình không khôn ngoan như thế.
Đốc Trọng hoàng tử lo lắng, nhưng Đốc Anh hoàng tử lại tương đương hưng phấn.
Thêm mấy gia tộc lớn như Điền thị xuất hiện chỉ là bước kế hoạch đầu tiên của hắn thôi. Lần này tới Xương Trạch thành, hắn chắc chắc phải khải hoàng trở về, lập nên công lớn.
Trang 472# 1