Chương 967: Luyện Toàn Bộ Thành Thi Khôi
Xương Trạch thành lâm vào yên lặng cả một khoảng thời gian dài, người nào đều không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ cuối cùng lại có thể chiến thắng, trong nghịch cảnh gian nan như vậy lại có thể lật ngược tình thế, hắn còn là người sao?
"Lợi hại a!"
Chu Bách Hà thở dài một tiếng, dù cho hắn luôn tự tin tự ngạo, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Tịch Thiên Dạ quả thật mạnh hơn hắn.
"Thế gian lại có nam tử như thế."
Trong lòng Giang Hoài Nguyệt tràn đầy rung động.
Thế giới thiên ngoại sao? thế giới của bọn hắn sợ là không thể sinh ra được một nam tử như thế.
Trong lòng tất cả mọi người đều rất nặng nề, chuyện đến nước này, ai nấy đều phải chấp nhận rằng Tịch Thiên Dạ đã thắng.
Còn kết quả ra sao phải xem Ngô thị nhất tộc cùng những thế lực cường giả kia có thể đàm luận cùng Tịch Thiên Dạ được hay không.
Nếu đàm luận không thành, buộc lòng hơn năm mươi tên cường giả tuyệt thế bán bộ Thánh Thiên vương phải liều mạng bùng cháy chính quả, vậy quả là...
"Tịch công tử, giữa chúng ta không có hận thù sâu đậm, cướp bóc Xương Trạch thành là chúng ta không đúng, chúng ta nguyện ý xin lỗi và gánh chịu hết mọi khoản bồi thường."
"Không sai, Tịch công tử, chúng ta cũng là nhất thời hồ đồ bị lợi ích che mắt."
"Nếu hôm nay Tịch công tử bỏ qua cho Hứa mỗ ta một mạng, Hứa mỗ ta cam đoan rằng nhà họ Hứa tuyệt đối sẽ không phải là địch của Tịch Thiên Dạ ngài cùng Yên Nhạc hoàng bộ, thậm chí có thể trăm năm không đặt chân đến Thu Cách Nhã đại bình nguyên một bước."
Một vài cường giả tuyệt thế của các đại thế lực bắt đầu cầu xin tha thứ, hi vọng Tịch Thiên Dạ có thể buông tha bọn hắn.
Nói cho cùng, bọn họ cũng không có mối thù sâu nặng với Tịch Thiên Dạ, bọn họ cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, theo bọn hắn nghĩ không phải là không thể hóa giải được.
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói:
"Cướp bóc Xương Trạch thành chính là nhất thời hồ đồ, vậy đứng ra đối địch với ta, tuyên bố muốn tru diệt ta cũng là bởi vì nhất thời hồ đồ sao?"
"Cái này..."
Câu hỏi của Tịch Thiên Dạ khiến tất cả mọi người phải ngậm miệng im lặng mà không nói thêm được câu gì, dù sao vừa rồi bọn hắn còn phách lối tự tin vô cùng, luôn mồm muốn tru diệt Tịch Thiên Dạ.
"Không sai, lấy nhiều địch ít, ỷ thế hiếp người đã không xem đó là nhục, ngược lại còn cho là quang vinh, nhân tộc danh túc gì chứ, đều là một đám rơm cỏ đầu tường không có năng lực mà thôi."
Giang Hoài Nguyệt lạnh lùng thốt, cũng bất bình không thua kém gì Tịch Thiên Dạ.
Giang Thượng Lâm đứng sau lưng Giang Hoài Nguyệt nghe vậy mặt hơi biến sắc vội vàng thi triển ra kết giới cách âm ngăn cản không cho âm thanh của Giang Hoài Nguyệt truyền bá ra ngoài.
"Ngươi xem đây là lúc nào rồi, việc này liên lụy đến hàng trăm thế lực lớn trong nhân tộc cùng sinh tử của mấy chục tên cường giả bán bộ Thánh Thiên vương, ngươi có thể tùy tiện loạn xen vào sao?"
Giang Thượng Lâm hung hăng trừng mắt về phía Giang Hoài Nguyệt.
Chuyện hôm nay ai dám tuỳ tiện nhúng tay vào? Ngay cả Mộ Phong hoàng bộ bọn họ cũng tuyệt đối không dám trêu chọc đến nhiều thế lực nhân tộc như vậy.
Bây giờ hắn đang rất vui mừng, may là lúc ấy đã nghe lời Chu công tử không đứng ra nhúng tay vào chuyện của Xương Trạch thành.
Bằng không, bây giờ trong đám các thế lực đang nơm nớp lo sợ lo lắng hãi hùng kia, thật không thể thiếu Mộ Phong hoàng bộ bọn hắn.
Giang Hoài Nguyệt trợn nhìn Giang Thượng Lâm một cái, không thèm để ý đến lão già nhát như chuột lão kia.
"Tịch công tử, chúng ta vừa rồi không biết trời cao đất rộng nên có chỗ mạo phạm. Hôm nay nếu ngài có lòng từ bi buông tha cho chúng ta, toàn bộ thế lực của chúng ta đều xin cam đoan, sau này sẽ không làm khó Yên Nhạc hoàng bộ."
Một tên nhân tộc danh túc có vị địa vị khá cao đứng ra nói chuyện nói.
Lời cầu xin tha thứ của hắn lại hàm ẩn sự uy hiếp đe dọa. Nể mặt Tịch Thiên Dạ nhưng lại chỉ ra quan hệ lợi hại.
Dù sao sau lưng bọn hắn cũng liên lụy đến hàng trăm thế lực lớn của nhân tộc, đổi lại là người nào thì cũng đều không thể không cân nhắc suy tính cẩn thận mà giết chết cả đám bọn hắn.
Những người khác cũng đều dồn dập gật đầu, rõ ràng nhất trí cùng ý kiến của tên danh túc cần đầu nhân tộc kia.
"Biết sai mà có thể thay đổi thì không còn gì tốt hơn."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, khẽ gật đầu nói.
Mọi người nghe vậy đều thì cũng mừng thầm trong lòng, chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ chuẩn bị buông tha bọn hắn rồi sao?
"Nhưng bây giờ biết sai cũng đã muộn. Nếu ta đã nói sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi, vậy thì chắc chắn nói là làm."
Tịch Thiên Dạ xoay chuyển lời nói, tiếp tục thản nhiên nói.
"Ngươi đang đùa chúng ta!"
Sắc mặt nhân tộc danh túc trong nháy mắt đã âm trầm tới cực điểm.
Sắc mặt những người còn lại cũng băng lãnh, trở nên giận dữ. Vừa mới lóe lên từng tia vui sướng nhưng trong khoảnh khắc đã biến mất không còn sót lại chút gì.
"Ha ha, xem như bản tọa thấy rõ, hi vọng Tịch Thiên Dạ buông tha chúng ta căn bản là điều không thể. Nếu đã như vậy thì còn gì đễ nói. Đánh đi, có liều cái mạng già này bản tọa cũng phải kéo ngươi cùng xuống hoàng tuyền."
U lão cười dài thê lương, lão chăm chăm nhìn ra, Tịch Thiên Dạ căn bản không phải người lương thiện, muốn trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn gần như là điều không thể.
Hơn nữa Ngô thị nhất tộc bọn hắn dẫn đầu tiến đánh Xương Trạch thành, cho dù Tịch Thiên Dạ có bỏ qua cho các thế lực khác, chắc chắn cũng sẽ không buông tha Ngô thị nhất tộc bọn hắn.
Như vậy thì còn gì để nói, chiến là được.
"Bản tọa tu thành Thánh Thiên vương đã hơn ngàn năm, Thiên Vương pháp tắc tu luyện được cũng đã ăn sâu bám rễ trong thiên địa, ép bản tọa bùng cháy hoàn toàn Thánh Thiên vương chính quả chính là sai lầm lớn nhất của ngươi."
U lão lạnh lẽo nhìn qua Tịch Thiên Dạ bước ra từng bước một, pháp tắc chi hỏa đã hừng hực bốc cháy trên thân thể hắn.
Dưới sức mạnh của pháp tắc chi hỏa, khí tức của hắn cũng đang điên cuồng tăng vọt, trong khoảnh khắc đã đột phá gông cùm xiềng xích, đến tầng thứ cao hơn.
"Ha ha, thật không ngờ bản tọa tung hoành cả đời, cuối cùng lại có kết cục thê thảm như thế này. Nhị ca, ta đến với ngươi."
Quỷ lão điên cuồng cười to, sau khi U lão bước ra ngoài thì hắn cũng đi ra, pháp tắc chi hỏa hừng hực bốc lên trên thân hắn thiêu đốt hoàn toàn Thánh Thiên vương chính quả của mình.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào một mình U lão, dù cho có bùng cháy Thánh Thiên vương chính quả cũng không thể giết chết Tịch Thiên Dạ.
Cho nên hắn cũng không có gì lưỡng lự, ngay lập tức là người thứ hai đứng dậy.
Tịch Thiên Dạ không chết thì chính là Ngô thị nhất tộc bọn hắn chết, hắn dứt khoát không cho phép Ngô thị truyền thừa bị mất trong tay Tịch Thiên Dạ.
Một vài Ngô thị lão nhân khác cũng rối rít bùng cháy chính quả của chính mình phấn đấu cho sức mạnh lớn nhất tới chống lại tên địch nhân đáng sợ này.
Chỉ chốc lát sau đã có mười mấy người của Ngô Thị nhất tộc thiêu đốt chính quả, rõ ràng tất cả bọn họ đều có tư tưởng tiêu diệt Tịch Thiên Dạ.
Duy chỉ có một người không có bùng cháy chính quả, đó chính là Ngô thị tộc chủ.
Hắn còn trẻ tuổi còn gánh vác trách nhiệm chấn hưng Ngô thị, bên trong Ngô thị ai cũng có thể chết, duy chỉ có hắn là không thể chết.
Kỳ thật người trong Ngô thị quyết không chùn bước mà bùng cháy chính quả của chính mình, mục đích cũng chính là vì giữ được Ngô thị tộc chủ. Chỉ cần hắn còn sống thì Ngô thị nhất tộc từ đầu đến cuối vẫn có Thánh Thiên vương tọa trấn, như vậy thì sẽ có một ngày lại quật khởi trở lại.
Sự quả quyết cùng dứt khoát của Ngô thị đã cảm hóa không ít người, trên trời dưới đất đều yên lặng.
Khi một gia tộc bị ép đến nông nỗi này, sợ là đều sẽ oanh liệt như thế.
Những người khác đều lùi lại về phía sau không dám tới gần những tên Ngô thị tộc nhân đang thiêu đốt lên pháp tắc hỏa diễm kia.
Rất nhiều người đều thầm thấy may mắn, sau khi bùng cháy chính quả, có lẽ những người này của Ngô thị nhất tộc sẽ có thể đánh giết Tịch Thiên Dạ mà không cần bọn hắn phải liều mạng.
Tịch Thiên Dạ nhìn đám Ngô thị tộc nhân kia từng tên một thảm liệt mà trang nghiêm, không khỏi xùy cười một tiếng:
"chẳng lẽ các ngươi không biết là ở trước mặt ta, thì ngay cả cơ hội bùng chính quả cũng không có"?
Ý đồ bùng cháy Thánh Thiên vương chính quả để ngọc nát đá tan... Tịch Thiên Dạ lắc đầu.
Hắn vừa dứt câu, chỗ mi tâm liền xuất hiện một con mắt màu vàng sáng chói, Chúng Sinh Kim Mâu lại xuất hiện lần nữa.
Toàn bộ thân thể của đám Ngô thị chúng tu sĩ đang bước ra tiến lên kia đều dừng lại, ngưng kết lại tại chỗ.
Cùng lúc đó, Minh Hoàng thi văn sau lưng Tịch Thiên Dạ dồn dập chui ra tràn vào hư không, chui vào bên trong thế giới pháp tắc hư vô mờ mịt kia.
Là sức mạnh cấm kỵ giữa thiên địa, vốn dĩ nó có khả năng xâm nhập quấy nhiễu thiên địa pháp tắc.
Huống chi Tịch Thiên Dạ bây giờ lại dùng đến mười hai đạo Minh Hoàng thi văn, năng lực quấy nhiễu thiên địa pháp tắc đương nhiên càng thêm cường đại.
Dường như trong khoảnh khắc, hỏa diễm trên thân mấy người Ngô thị nhất tộc đã dập tắt hoàn toàn.
Bởi vì Minh Hoàng thi văn đã ngăn tách pháp tắc trong cơ thể của bọn họ ra khỏi pháp tắc trong thiên địa, đương nhiên cũng không thể bùng cháy chính quả.
"Ngươi..."
U lão sững sờ nhìn qua Tịch Thiên Dạ, có thế nào cũng không thể nghĩ tới ngay cả việc bùng cháy Thánh Thiên vương chính quả cũng không thể làm được, Tịch Thiên Dạ chính là mà quỷ không có gì là không làm được sao.
Nhìn người trẻ tuổi kia đang từng bước một bước về phía mình, U lão cùng những người khác trong Ngô thị đều sinh ra một luồng cảm giác bất lực sâu đậm.
Tịch Thiên Dạ đến trước mặt U lão, thản nhiên nói:
"Tu vi cũng rất hùng hậu, làm thi khôi cũng không tệ."
Nói xong hắn dùng một tay đặt lên ót U lão, từng sợi Minh Hoàng thi văn chui vào hắn trong cơ thể chuyển hóa hắn thành Minh Hoàng thi khôi.
Sau khi trải qua lần đại chiến này, Tịch Thiên Dạ cũng ý thức được lợi thế của người đông thế mạnh, cho nên cũng lên kế hoạch luyện chế nhiều thi khôi một chút.
Bằng không luôn bị người vây đánh thì cảm giác rất không thoải mái.
Chỉ chốc lát sau, U lão đã hoàn toàn hóa thành một thi khôi, trên thân thể hiện ra mười hai cái Minh Hoàng thi văn.
Điều mà Tịch Thiên Dạ không nghĩ tới là, sau khi U lão sinh ra mười hai cây Minh Hoàng thi văn, lại chui ra hư ảnh của cái Minh Hoàng thi văn thứ mười ba, cho đến khi hư ảnh của Minh Hoàng thi văn thứ mười ba ngưng tụ bốn mươi phần trăm mới dừng lại.
Tịch Thiên Dạ đoán chừng cũng chính là tu vi của U lão quá mức thâm hậu mới có thể như thế, đổi thành những Thánh Thiên vương khác, có thể ngưng tụ ra mười hai cái Minh Hoàng thi văn đã là cực hạn.
Luyện hóa xong U lão, Tịch Thiên Dạ lại đi đến Quỷ lão.
Hai người này chính là hai người có tu vi cao nhất trong đám bọn họ, đương nhiên được coi trọng nhất.
Quỷ lão thẳng tắp nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy đau thương, hắn muốn giãy dụa thoát ra khỏi sự kiểm soát kia.
Nhưng hào quang mà Chúng Sinh Kim Mâu tỏa ra lại áp chế hắn không thể động đậy.
Không phải áp lực lên thân thể, mà là áp lực lên linh hồn.
Như thể có một vị cổ phật như là bàn thạch đồ sộ bất động ngồi trên linh hồn hắn.
"Tịch... Thiên Dạ... bỏ qua Ngô thị..."
Ánh mắt Quỷ lão cầu khẩn, trong lòng thật hối hận, nếu làm lại một lần thì dù như thế nào cũng không chọc tới người tuổi trẻ trước mắt.
"Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, hà tất cầu xin tha thứ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Không để ý đến Quỷ lão, Tịch Thiên Dạ tiếp tục luyện chế lão thành một thi khôi.
Hôm nay nếu là hắn bại trận, hắn cùng vô số người của Yên Nhạc hoàng bộ sẽ còn thảm hại hơn như vậy. Cuộc chiến bộ tộc chính là tàn khốc như vậy, từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, không có chuyện gì để nói.
Tu vi của Quỷ lão cùng U lão không kém bao nhiêu, cũng là ngưng tụ ra đạo Minh Hoàng thi văn mười hai, hư ảnh Minh Hoàng thi văn thứ mười ba cũng ngưng tụ ba mươi phần trăm.
Rất nhanh, Tịch Thiên Dạ lại luyện chế Ngô thị tộc chủ thành thi khôi.
Trang 485# 1