Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương thứ hai của "Thái Du Thái Hư" mới thật sự là chương nhập môn, chương thứ nhất chỉ là giai đoạn chuẩn bị mà thôi.

Chương thứ hai của "Thái Du Thái Hư" mới thật sự là chương nhập môn, chương thứ nhất chỉ là giai đoạn chuẩn bị mà thôi.

Bởi vì tu tiên giả sau khi đột phá Nguyên Anh kỳ mới có thể kéo dài thời gian linh hồn xuất khiếu, thần du thiên địa.

"Thái Du Thái Hư" chuyên để tu luyện thần hồn, nhưng nếu đạt tới sơ thành thì vẻn vẹn bằng vào linh hồn cũng có thể bộc phát ra lực lượng không gì sánh bằng.

Người sáng tạo ra "Thái Du Thái Hư" năm đó chính là một đoàn linh hồn thể thành đạo, phân hóa ra mười vạn thần hồn, bất cứ một thần hồn nào cũng có thể thí tiên đồ phật, đáng sợ vô cùng.

Tịch Thiên Dạ khoanh chân trên mặt hồ, bắt đầu tu luyện "Thái Du Thái Hư", lực lượng linh hồn bàng bạc bao trùm toàn bộ sơn cốc.

Khí tức linh hồn của hắn không ngừng kéo dài, tản mát giữa thiên địa, ngao du khắp chín tầng trời, thậm chí trong hư không vô tận, vượt qua kẽ hở không gian hỗn loạn, đâu đâu cũng có khí tức linh hồn của hắn đang lảng vãng, không đâu là không có.

Trong mấy canh giới ngắn ngủi, linh hồn thể của Tịch Thiên Dạ liền mở rộng mấy lần, linh hồn của hắn cường thịnh như là mặt trời nóng bỏng.

Phương viên một ngàn năm trăm dặm quanh sơn cốc đều bị một ý niệm của hắn bao phủ, dù là một ngọn cây cọng cỏ, một con kiến bò trên đất cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Ủa?"

Hai ngàn dặm phía bắc sơn cốc của hắn đang có ba động chiến đấu mãnh liệt.

Ý niệm thần hồn của Tịch Thiên Dạ dừng lại, sau đó rút từ những hướng khác về, tập trung về hướng đang có chiến đấu đó.

Ý niệm linh hồn của hắn nhanh chóng đi đến hai ngàn dặm phía bắc......hai ngàn năm trăm dặm......vẫn tiếp tục không ngừng tăng lên.

Nếu chỉ là về một hướng thì ý niệm linh hồn của Tịch Thiên Dạ sợ là có thể đạt tới ba ngàn dặm, đây là một con số tương đối đáng sợ, đoán chừng là thần niệm đại thánh cũng không nhất định có thể làm được.

Ầm ầm!

Chiến đấu phát sinh ở hai ngàn ba trăm dặm phía bắc sơn cốc, không phải người lạ nào mà là chính đoàn người của Vân Phượng cổ quốc lúc nãy.

Đội ngũ bọn họ bị một đám huyết y nhân vây quanh, Ma Tát tướng quân mạnh nhất trong đó đã bị thương và trấn áp trên mặt đất, không cách nào động đậy.

"Huyết Linh Quỷ Tước tộc!"

Trong đôi mắt của Tịch Thiên Dạ hiện lên một vòng ngạc nhiên, những huyết y nhân kia đều là tu sĩ của Huyết Linh Quỷ Tước tộc.

Là một trong lục đại thần tộc của Thiên Lan Thế Giới, Huyết Linh Quỷ Tước tộc tự nhiên khá cường đại, dưới tình huống ngang bằng cảnh giới thì tu sĩ nhân tộc rất khó chống lại.

"Cạc cạc, tiểu công chúa của Vân Phượng cổ quốc, các ngươi tiếp tục trốn đi, dù trốn cỡ nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu."

Một huyết y nhân đi tới trước mặt Vân Tử Vận, nắm lấy cằm của tiểu công chúa, trắng trợn cười lớn, khí tức máu tươi và giết chóc tràn đầy trên người.

Nước mắt của Vân Tử Vận không ngừng rơi, bị dọa đến cứng cả người.

"Thả muội muội ta ra!"

Vân Thành Dực bỗng lao tới, dùng thân mình đánh tới huyết y nhân, vũ khí của hắn vừa mới bị đánh bay, bây giở chỉ có thể dùng thân thể để chiến đấu.

"Cút!"

Huyết y nhân kia vung tay lên, dùng một bàn tay đập bay Vân Thành Dực.

Nếu không phải thân phận của Vân Thành Dực không tầm thường trong Vân Phượng cổ quốc, còn có chút giá trị lợi dụng thì vẻn vẹn một tiểu gia hỏa Tôn cảnh mà thôi thì một bàn tay của hắn liền có thể đập thành thịt nát.

"Ca ca!"

Vân Tử Dật muốn chạy về hướng ca ca nàng nhưng lại bị một tay của huyết y nhân kia giữ lại, căn bản là không cách nào động đậy.

Tu vi của nàng cũng không bình thường, là Tôn cảnh ngũ trọng thiên, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi mà đã có tu vi này phải nói là nghịch thiên dù là xét trên toàn bộ đại lục, thuộc về những thiên tài đứng đầu.

Nhưng ở trước đám người độc ác như hung thần kia thì huynh muội bọn họ lại yếu ớt như hai con thỏ nhỏ.


Trang 300# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất