Tại Hoàng thành của Ninh Quốc.
Bộ Hình trong nhà lao quanh năm ẩm ướt, ngày tối như đêm, ngay cả một tia sáng cũng không len lỏi vào được, tất cả những tội phạm nghiêm trọng của Ninh Quốc đều sẽ bị giam giữ tại đây.
Ở đây có tổng cộng bốn tầng.
Chỉ có một người duy nhất bị giam cầm ở tầng thấp nhất, đó là Trần Thiên Hải.
Tay chân của ông ta bị trói bằng những sợi dây sắt dày đặc, đầu còn lại của sợi dây gắn chặt ở tường, rất vững chắc.
Cho dù là kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng, một khi bị giam giữ tại nơi này, nếu có mọc cánh cũng khó mà bay thoát được, huống hồ Trần Thiên Hải chỉ là một kẻ yếu đuối chưa từng bước chân đến Thiên cảnh.
Sau khi Trần Thiên Hải đưa tất cả mọi người ở phủ nhà họ Trần đi cứu trợ Trần Mộc, hầu hết toàn bộ bảo vệ của nhà họ Trần đều đã chết, chỉ còn Trần Thiên Hải và vài thanh niên trẻ tuổi sống sót trở về.
Đương nhiên, những người còn lại này đều bị giam giữ trong nhà lao này đợi ngày chết.
Nhưng trước khi chết, Trần Thiên Hải cũng bị tra tấn thê thảm, cơ thể tr@n trụi không những bị trói buộc băng dây sắt, hãng ngày ông ta còn phải chịu nhiều tra tấn khác nhau của lính cai ngục.
Ngày nào thân xác Trần Thiên Hải cũng phải hứng chịu đủ các thể loại cực hình tàn nhẫn, nào là hun đốt, đòn roi, xát muối, châm kim,....
Hiện giờ, đầu tóc ông ta bù xù, khắp người toàn là máu và vết thương, nhìn mà phát hoảng.
"Tới giờ ăn rồi!"
Lúc này, một ô cửa bí mật của phòng lao sắt được mở ra, lính cai ngục đưa bữa ăn đã chuẩn bị sẵn vào, thức ăn bốc ra mùi hôi thối, nhìn không giống thức ăn cho con người chút nào mà giống thức ăn cho chó hơn!
Nhưng dường như Trần Thiên Hải bị bỏ đói dài ngày, vô vập lao đến, ngấu nghiến ăn đ ĩa thức ăn giống như thức ăn cho chó đó.
Kẽo kẹt...kẽo kẹt.
Bất chợt, một chiếc cửa sắt từ từ được mở ra, một ánh lửa đã lâu không được thấy chiếu rọi vào bên trong.
Trần Thiên Hải khẽ nheo mắt, đưa hai tay lên che mặt, hệt như không quen với ánh sáng chói này.
Thấp thoáng trong ánh lửa, một người đàn ông trung niên dũng mãnh bước vào. Người đó không ai khác chính là đại tướng dưới quyền của Nghiêm Chung, tên là Nguyên Nhạc.
"Chẹp chẹp, đang yên đang lành làm gia chủ nhà họ Trần ở. trấn Man Sơn chả sướng thì thôi, lại nhất quyết muốn đến làm tù nhân chốn này rồi chịu đủ kiểu cực hình, sao cứ thích tự mình làm khổ mình thế chứ!", Nguyên Nhạc läc đầu, cười khẩy nói.
"Nguyên đại tướng có chuyện gì sao?", Trần Thiên Hải ngẩng đầu lên, cho dù đã phải chịu nhiều sự hành hạ nhưng tại giờ phút này, gương mặt ông ta vẫn giữ vững vẻ cao ngạo cùng với nụ cười chế nhạo.
"Không có chuyện gì cũng không thể tới thăm ngươi được sao?", Nguyên Nhạc đáp.
Nói rồi hẳn ta tiến đến, giơ chân đặt lên đầu Trần Thiên Hải rồi ấn dập đầu ông ta xuống đất.
Trần Thiên Hải vẫn chịu nhục nhã, không nói lời nào, con ngươi mắt nổi tia máu đỏ, ngước nhìn chằm chằm vào Nguyên Nhạc đang diễu võ giương oai trên đầu ông ta.
"Đúng là một tên cứng đầu, không biết đầu của ngươi có cứng rằn như tính cách của ngươi không đây!", Nguyên Nhạc lạnh lùng cười nói.
Sau đó, hắn ta rút ra một cây đao lớn, sự sắc bén của nó. nổi bật dưới ánh lửa sáng, toát lên một luồng sát khí lạnh đốt sống lưng.
Nguyên Nhạc giơ đao lên, nhằm chuẩn chỉnh vào đầu của Trần Thiên Hải, hung hấãn chém xuống, rõ ràng là chuẩn bị đưa Trần Thiên Hải lên thiên đàng mà!
“Từ từ đất", nhưng lúc này lại có một tiếng quát khẽ bất ngờ vang lên.
Nguyên Nhạc quay lại nhìn thì thấy Nghiêm Chung đi tới.
Nghiêm Chung nhìn chăm chăm Trần Thiên Hải bị Nguyên Nhạc dẫm đạp dưới đất như một con chó, ánh mắt không có chút động lòng, chỉ có vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
"Cứ tạm tha cho mạng của hắn đã, tạm thời chưa giết vội!", Nghiêm Chung nói.
Gương mặt của Nguyên Việt lộ vẻ ngạc nhiên: "Tướng quân, tại sao vậy?"
Hăn ta không thể hiểu nổi, Trần Thiên Hải đã phạm tội tày trời như vậy, tại sao vẫn để cho ông ta sống sót chứ?
"Đây là mệnh lệnh của hoàng đế, cứ làm như ta bảo là được!", Nghiêm Chung nói.
Sắc mặt của Nguyên Nhạc chợt trầm xuống, giơ chân đạp bay Trần Thiên Hải va mạnh vào bức tường phía sau lưng trong nhà lao.
"Coi như ngươi tạm thời giữ được mạng chó này của mình!", Nguyên Nhạc nhổ một bãi nước bọt lên người ông ta rồi mới rời khỏi nhà lao.
Còn Nghiêm Chung vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hải, hờ hững nói: "Ngươi có một thăng con trai giỏi giang, nhưng tiếc là nó đã đi nhầm đường rồi, dám đối kháng với hoàng đế thì chẳng phải tự lao đầu vào chỗ chết sao!"
Trần Thiên Hải đầu bù tóc rối, cười lớn nói: "Hoàng đế thì đã sao? Ngài ta tự cho mình là thần tiên rồi sao? Cho dù ngài †a có là thần tiên thật thì con trai ta cũng sẽ lật đổ, kéo ngài ta về lại phàm trần!"
Nghe vậy, vẻ mặt Nghiêm Chung lộ rõ vẻ tức tối, một tay bóp chặt cổ Trần Thiên Hải, lạnh lùng nói: "Trần Thiên Hải, ngươi đừng tưởng là ta không dám giết ngươi!"
"Nào, giết ta đi, có gan thì giết ta đi, nếu như ông không giết tôi thì ông chỉ là thứ tầm thường nhát gan mà thôi!"
Trần Thiên Hải gầm lên.
Cơ thể ông kéo động các dây xích sắt khắp xung quanh, cả nhà lao phát ra tiếng động lớn.