Điện chủ Thiên Điện dữ dăn nói: "Này, điện chủ Linh Điện, ban nãy tôi chỉ muốn ngăn hai người họ không đến làm rối cuộc thi, vậy thì chẳng phải ta nên ra tay mạnh chút sao? Nếu như cứ để mặc hai bọn họ làm rối cuộc thi thì những đệ tử khác cũng sẽ bắt chước theo, như vậy cuộc thi đình này còn có ý nghĩa gì không?”
"Mẹ kiếp, ông chính là đang ỷ lớn bắt nạt bé, với lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết đến bản thân như ông thì không xứng với chức danh điện chủ của một đại điện!"
"Hàn Giang Tuyết, phiền cô nói năng lịch sự, đừng có tưởng có chủ môn phái ở đây mà ta không dám giết cô!"
"Thử xem, ông thật sự nghĩ tôi không đánh thắng nổi ông sao?"
Điện chủ Thiên Điện và Hàn Giang Tuyết tức giận trợn mắt nhìn nhau, đáy mắt đầy sát khí, linh lực toàn thân đồi dào. bắt đầu bộc phát, gió rít lên, đất trời cũng ngay lập tức biến sắc.
Uy lực kinh người của linh lực cấp cảnh giới Vạn Pháp. trấn áp toàn bộ đệ tử tại quảng trường, khiến họ hơi khó thở.
"Đủ rồi!", chủ môn phái đập mạnh tay xuống ngai vàng, lạnh lùng quát lên một tiếng, ngay lập tức khiến linh lực đang trấn áp không gian của hai người họ tiêu tan thành mây khói.
"Các ngươi đang đùa giỡn sao? Định đùa giỡn cho ai xem đây?", chủ môn phái lạnh lùng nói.
Hàn Giang Tuyết và điện chủ Thiên Điện lặng thinh, vội vàng thu hồi hết toàn bộ linh lực lại.
"Chủ môn phái, nếu như không phạt cảnh cáo hai đệ tử Trần Mộc và Hạ Phi Vũ thì e là khó mà khiến tất cả mọi người đều phục!", điện chủ Thiên Điện chắp tay cung kính nói.
"Chủ môn phái,..., Hàn Giang Tuyết mấp máy môi cũng đang định nói gì đó nhưng chủ môn phái giơ tay chặn lời nàng ta lại.
Lúc này, Hàn Giang Tuyết trong lòng nặng trĩu, đôi tay ngọc ngà trong cánh tay áo cũng bất giác siết chặt lại, tức. giận đến cực độ.
"Theo quy định của môn phái, Trần Mộc và Hạ Phi Vũ sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi đấu tại đây..., chủ môn phái dõng dạc. tuyên bố nhưng còn chưa đợi ông ta nói hết, Đông Phương Dịch ở bên cạnh đã khua tay ngắt lời, cười nói: "Đợi chút đã chủ môn phái!"
Ừm?
Ngay lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Đông Phương Dịch, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin.
Đây là lần đầu tiên có người dám ngắt lời của chủ môn phái trong khi ông ta còn đang nói dở.
Huống hồ, Đông Phương Dịch chưa từng can dự vào bất kỳ chuyện gì trong môn phái, mặc dù ông ta là thái thượng trưởng lão nhưng dó cũng chỉ là cái tiếng bên ngoài mà thôi, chứ ông ta cũng không hề hứng thú với chuyện lớn chuyện nhỏ trong môn phái.
Sở dĩ ông ta tới tham dự cuộc thi đình lần này, cũng chỉ là do không còn lựa chọn nào khác, chủ yếu là vì để làm tròn chức trách mà thôi!
Nhưng lần này, ông ta lại cất lời chen ngang.
"Thái thượng trưởng lão, ngươi có vấn đề gì sao?", chủ môn phái bật cười, ông ta không hề tức giận với hành động chen lời của Đông Phương Dịch.
Vì nhìn dưới góc độ chung của cả môn phái, với thân phận luyện dược sư Thất Phẩm này của ông ta cũng đủ để mang về cho môn phái không ít lợi ích rồi.
Cho dù là linh đan mà chủ môn phái cần trong lúc tu luyện đều là lấy từ chỗ Đông Phương Dịch, vậy nên ông ta cũng buộc phải tôn trọng vị thái thượng trưởng lão này.
Đông Phương Dịch mỉm cười, khẽ nheo mắt nói: "Khà khà, thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là tôi thấy hai đệ tử này đều vô cùng xuất sắc, nếu bị loại chỉ vì chuyện này thì hơi tiếc!"
"Huống hồ, Hạ Chỉ Lan là em gái của Hạ Phi Vũ, khi tính mạng em gái gặp nguy, anh trai không kìm được mà xông lên, cũng là điều dễ hiểu!"
"Tôi muốn xem thêm trận đấu của hai đệ tử này, chủ môn phái, ngài xét xem..."