"Một khi người cầm kiếm hiểu được ý niệm cảnh giới thuộc về chính mình, cho dù không dùng kiếm thì vẫn sẽ thoáng hiện ánh kiếm nào đó! Hoa cỏ, lá cành thậm chỉ vạn vật trong đất trời đều có thể hoá thành kiếm, kiếm trong tay hắn ta đã trở thành hư vô, ngay cả khi hắn ta có đấu bằng tay. không thì cũng khó mà thoát mạng được!", Trần Mộc giải thích.
Nghe vậy, Trình Vũ Hiên khế sững người, sau đó gương mặt lộ vẻ trầm tư, hệt như đang ngẫm thật kỹ lời của Trần Mộc.
Trần Mộc nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng ta cũng không nói gì thêm nữa, khi kiếm pháp đạt đến đỉnh cao thì sẽ lấy thân mình làm vạn vật, lấy vạn vật làm kiếm và lấy kiếm khống chế vạn vật, và bãng chứng chính là Kiếm đạo!
Đương nhiên, con đường Kiếm đạo này đi ra sao, có thể lĩnh hội được đến mức độ nào thì mỗi người lại một khác, một nghìn người thì có một nghìn Kiếm đạo khác nhau.
Sau khi đùa với Trình Vũ Hiên vài câu, Trần Mộc mới khoanh chân ngồi rạp xuống đất, bắt đầu nhập vào trạng thái điều hoà, bổ sung thêm linh lực cho cơ thể, còn Liễu Mộ Thiên ở phía xa cũng đang nhắm chặt hai mắt hệt như đang nghỉ ngơi dưỡng thần.
Trận đấu cuối cùng này không ai dám coi thường đối thủ mà đều chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Phía quảng trường vốn đang náo nhiệt cũng dần lắng xuống, tất cả mọi người đều trật tự chờ đợi trận quyết chiến bắt đầu.
Khoảng nửa giờ trôi qua.
Bầu trời vốn trong xanh dần dần trở nên tối tăm, vô số đám mây đen kéo đến, che đi ánh nẳng chói chang, và rồi che khuất cả khoảng trời phía trên quảng trường Thiên Sơn, khiến không gian trở nên bí bách.
Rầm rầm.
Sấm sét lóe lên trong đám mây đen, tiếng sấm sét như tiếng rồng giận dữ gầm vang ở trên bầu trời u ám.
Một cơn cuồng phong quét qua bầu trời, cuộn bay cát bụi phủ khắp không gian, không ít người ngửi thấy có mùi mưa. bão sắp tới.
"Sắp mưa à?”", Trình Vũ Hiên giơ tay ra, đôi tay ngọc ngà mỹ miều dưới cơn cuồng phong hiện ra vô cùng mướt, ngay lập tức nàng ta không kìm được mà ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng thoáng có chút lo lắng.
Cơn mưa này đến thật không đúng lúc!
Trên quảng trường, rất nhiều đệ tử cũng đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặt biến sắc rồi đánh mắt nhìn về phía hai bóng dáng trầm mặc, chỉ thấy hai người Liễu Mộ Thiên và Trần Mộc ngồi im bất động, tâm trí không hề chịu ảnh hưởng của mưa bão.
Mưa bắt đầu tuôn rơi từ bầu trời cao thẳm rồi ào ào, càng lúc càng nặng hạt hệt như một tấm màn gió xâu bằng hạt khổng lồ treo giữa trời đất.
Và trong cơn mưa bão ấy, tất cả mọi người trong quảng trường không hề có ý định rời đi, vẫn đứng chờ đợi.
"Xem ra, có rất nhiều đệ tử đều rất trông chờ trận quyết đấu này!", phía ngai vàng ở trên cao, chủ môn phái nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên nói.
"Trận đấu dưới mưa chẳng phải thú vị hơn sao?", Đông Phương Dịch cười nói.
Ông già mặc áo dài xám đứng giữa đấu trường cũng chưa nói gì về việc dừng cuộc thi, huống hồ là đang mưa như trút nước. Cho dù có giông bão lớn tới mấy thì sẽ không bao. giờ dừng trận quyết chiến cuối cùng này!
Khoảng mười phút sau, trong cơn mưa bão, ông già mặc áo dài trằng mới nghiêm nghị thông báo: "Trận quyết đấu cuối cùng của cuộc thì đình giữa đệ tử Thiên Điện Liễu Mộ Thiên và đệ tử Linh Điện Trần Mộc, bắt đầu!"
Keng!
Một tiếng chuông chói tai vang vọng giữa đất trời, trong chốc lát, cả quảng trường bắt đầu rầm rộ lên!
Chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, này cũng sắp bắt đầu!
Vậy là cuối cùng trận đấu
Dưới cơn mưa xối xả, Trần Mộc và Liễu Mộ Thiên lần lượt mở mắt ra, hai đôi mắt đen láy không chút dao động, và rồi, cơ thể của họ đồng thời lao vút đến võ đài.
"Ngươi biết tính cách của ta, ta cũng biết tính cách của ngươi, trong cuộc tranh đấu này sẽ không có đầu hàng, chỉ có sinh tử!" Liễu Mộ Thiên thản nhiên nói.
"Ta biết!" Trần Mộc gật đầu.
"Vậy thì bắt đầu thôi, thay vì trở thành kẻ thua cuộc chỉ biết nói mồm, ta hy vọng ngươi có thể để ta chiến đấu hết mình một lần!”, Liễu Mộ Thiên vẫn điềm tĩnh nõi.
Trong cuộc thi đình này hầu như không có ai có đủ tư cách khiến hắn ta phát huy hết sức mạnh của mình, ngay cả Giang Hạo của Địa Điện cũng không thểt
"Sẽ được như ý nguyện của ngươi thôi!”, Trần Mộc lạnh lùng đáp.
Nói rồi, Trần Mộc cũng không nhiều lời nữa, sức mạnh Ấn Thần cũng bộc phát ra một luồng sóng dao động màu vàng thần bí, sau đó cả không gian như hợp nhất lại, cơ thể của Trần Mộc bỗng đột nhiên biến mất rồi lại ngay lập tức xuất hiện trước mặt Liễu Mộ Thiên. Một sức mạnh của tầng thứ tư cảnh giới Thông Thiên được hoàn toàn bộc phát, một phát đấm văng ra ngoài.
Rầm.
Ánh sáng vàng cưồng bạo tụ thành một dấu ấn lớn chừng mười thước, mang theo một làn sóng cưồn cuộn, đấm thẳng vào cổ họng của Liễu Mộ Thiên.
"Nhanh vậy!”, mọi người kinh ngạc kêu lên.
Tuy nhiên, với sức mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng, Liễu Mộ Thiên đã hoàn toàn dự đoán được thế tấn công của Trần Mộc, nhưng hắn ta hoàn toàn không có ý định tránh mà rướn người ra và đánh trả lại.
Một ánh sáng xanh cũng trào dâng rồi tụ lại thành một làn sóng gớm ghiếc, va đập thẳng vào nắm đấm cứng cỏi của Trần Mộc.
Bùm.
Hai năm đấm va đập vào nhau, ngay lập tức, một âm thanh chói tai vang lên, ánh sáng chói mắt loá lên rồi sức mạnh linh lực còn sót lại lại cuồn cuộn toát ra khäp xung quanh cơ thể hai người.
Hai người đều không có chiêu thức gì phô trương cả, nếu có cũng chỉ là một trận đấu linh lực đơn thuần mà thôi.