Ngay lập tức, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hãi, bởi bọn họ biết trận chiến kinh hoàng này e là sắp đến lúc phân thăng bại.
"Vô dụng thôi, chỉ dựa vào Linh Căn đã bị tổn thương của nhà ngươi thì khó mà chống cự nổi với công pháp cấp cảnh giới Vạn Pháp của mình ta, huống hồ đây lại là thế tiến công của hai kẻ mạnh cấp cảnh giới Vạn Pháp đang hợp lực lại với nhau chứ!", Tân Thạch Long bật cười chế nhạo.
Ngay lập tức, hẳn ta và Hoàng Côn bỗng nhiên ấn mạnh bàn tay xuống, một luồng ánh sáng rực rỡ lập tức bộc phát trong đất trời.
Răng rắc.
Cuối cùng, những tiếng nứt giòn tan vang lên, chỉ thấy bức tường linh lực sáng chói đó hệt như thuỷ tinh, bắt đầu xuất hiện các vết nứt loang lổ dễ thấy trên bề mặt.
Vẻ mặt Hàn Giang Tuyết chợt biến sắc, nàng ta còn chưa kịp định thần lại thì những vết nứt dân lan rộng ra, cuối cùng lan ra khắp bề mặt bức tường linh lực sáng chói đó.
Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, Hàn Giang Tuyết ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người hệt như diều đứt dây, loạng choạng đổ người về sau.
"Hừm!", Tân Thạch Long cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Ngay sau đó, Tân Thạch Long bước sải về phía trước, cả người lao như tên bắn, trong chớp mắt đã đuổi kịp đến chỗ Hàn Giang Tuyết, bàn tay siết chặt mang theo một cơn cuồng phong lạnh như băng đập thẳng vào nàng ta.
Dáng vẻ đó dường như không muốn cho Hàn Giang Tuyết bất kỳ cơ hội phản công nào nữa!
"Lão giã, cút đi cho ta!", lúc này, giữa đất trời bao la bỗng vang lên một tiếng nói dữ dăn đầy sát khí.
Ngay lập tức, chỉ thấy một bóng dáng như sấm sét vụt qua giữa bầu trời, văng một cú đấm thẳng vào cú đấm của Tân Thạch Long.
Bùm.
Ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt bùng nổ, dao động dữ dội như sóng, chứa đựng một loại chấn động cuồng bạo nào đó hất văng Tần Thạch Long ra ngoài.
Ngay lập tức, cơ thể mảnh khảnh của Hàn Giang Tuyết không hề bản văng vào đỉnh núi phía sau, vòng eo mỏng manh yếu đuối của nàng ta được một bàn tay to lớn cứng cỏi đỡ lấy, rồi từ từ tiếp đất.
Cảm nhận được hơi ấm giữa lồ ng ngực, Hàn Giang Tuyết khẽ mở mắt ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bóng dáng anh tú đang ôm nàng ta trong vòng tay.
Thấy khuôn mặt quen thuộc này, Hàn Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười khẽ mắng: "Tên nhóc này, ngươi lại tranh thủ bắt nạt ta rồi!"
Khác với những lần cãi vã trước, lần này Hàn Giang Tuyết hệt như một thiếu nữ mong manh yếu đuối, trong lời nói không hề còn ngữ điệu khiến người khác ghét bỏ, ngược lại lại thêm vài phần muốn được chở chel
"Ta vất vả lắm mới tới được đây, không thể kiếm chút lời lãi ở chỗ người được sao?", được ôm mỹ nữ trong tay, cảm nhận mùi hương thơm xộc lên mũi, Trần Mộc khẽ bật cười.
Sau đó, hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng vội đi tới, Trần Mộc rút tay khỏi eo nàng ta rồi giao phó nàng ta cho Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan chăm sóc.
"Chờ ta, ta sẽ xử xong hai tên đó rồi chúng ta cùng về!", Trần Mộc nghiêm túc nói.
"Ngươi có trụ được không vậy?", Hàn Giang Tuyết nhìn Trần Mộc với gương mặt đầy lo lẳng.
Bọn họ là hai kẻ mạnh trong cảnh giới Vạn Pháp, còn Trần Mộc chỉ có một mình.
"Người ở đây xem là được rồi, đừng chớp mắt, cứ thử xem ta đánh chết bọn họ ra sao!", Trần Mộc lạnh lùng nói.
Nói rồi, một mình hẳn sải bước lên trên.
Hàn Giang Tuyết khẽ sững người, có chút dở khóc dở cười.
Chàng thanh niên này... Đã trở nên dứt khoát như thế từ bao giờ vậy? Nhưng tính cách này, nàng ta rất thích!
"Đập chết bọn hắn đi, không đánh được thì cứ gọi ta, ta tiếp sức cho ngươi!"
Hàn Giang Tuyết ở phía sau hét lên.
Thấy ba người đám Trần Mộc sống sót quay về đây, sắc mặt Hoàng Côn bỗng trầm mặc, hän ta biết chắc là hai kẻ mạnh cấp cảnh giới Thần Tàng của Thiên Ma Cung đã bị gi ết chết rồi!
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đang sải bước tới của Trần Mộc, Hoàng Côn khế nheo mắt lại, trong lòng thầm đề phòng gì đó, không hiểu sao lúc này Trần Mộc lại cho hắn ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, rõ ràng Trần Mộc chỉ là một võ giả cấp cảnh giới Thông Thiên nhưng lại có linh lực cuồng bạo rất khác biệt.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia vẫn còn có tia lửa đỏ rực. dâng lên hệt như tà khí hung ác đang bị trấn áp.
Hắn ta không biết rốt cuộc Trần Mộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hẳn ta không thể không thừa nhận một điều là Trần Mộc của hiện tại đã có đủ tư cách đứng nói chuyện trước mặt hắn ta rồi.
Khác với thái độ của Hoàng Côn, vừa thấy Trần Mộc, mắt Tân Thạch Long sáng rực lên như vớ được vàng vậy.
"Tên khốn kiếp, bọn ta đang định đi giết ngươi, không ngờ là bây giờ ngươi lại chủ động đến nộp mạng!", Tân Thạch Long li3m mép, dữ dẫn nói.
Có thể nói, hắn ta đang bừng cháy khát vọng có được báu vật trên người Trần Mộc.
Chàng thanh niên này khắp người chỗ nào cũng có báu vật, hắn ta có năm mơ cũng muốn giế t chết Trần Mộc, sau đó cướp hết báu vật đi, có như vậy thì thực lực của hắn ta sẽ tăng vọt nhanh chóng!
Trần Mộc không hề bận tâm tới lời khoác lác của Tân Thạch Long, theo dòng chảy thời gian, hắn đã cảm nhận được cơn đau tra tấn khắp người, cơ thể của hắn vốn đã đạt giới hạn đến cực điểm rồi, bây giờ lại có thêm sự trợ giúp của tà khí hung ác còn sót này để tăng thêm sức mạnh nên lại càng khiến hẳn cơ thể tiều tuy của hắn càng thêm tồi tệ hơn.
Hắn biết rõ, trận đấu này bắt buộc phải nhanh gọn, không được kéo dài thời gian thêm nữa!