Chính điện nằm bên trong núi lửa, những ngọn lửa phun ra như một chiếc áo khoác, khoác bên ngoài chính điện.
Ánh sáng lấp lánh bao xung quanh.
Con Thôn Thiên Hỏa Hổ lúc trước giờ đang nằm ở góc núi lửa, bên dưới là một con Giao Long có kích trượng khoảng một ngàn trượng. Tuy nhiên, bây giờ con Giao Long đã trở thành một đống máu thịt bùi nhùi, bị Thôn Thiên Hỏa Hổ không ngừng gặm cắn.
"Quả nhiên!" Trần Mộc xác nhận suy đoán của mình. Thôn Thiên Hỏa Hổ này là đại yêu canh giữ chính điện này.
Tất nhiên, ngoài con Thôn Thiên Hỏa Hổ này, còn có những quái vật to lớn khác xuất hiện xung quanh miệng núi lửa.
Mỗi con đại yêu này đều sở hữu một cơ thể có thể che khuất bầu trời. Chúng có khoảng hai mươi con, cố thủ ở mọi ngóc ngách của miệng núi lửa, ánh sáng tỏa ra trên cơ thể lũ yêu quái vô cùng sáng chói và mạnh mẽ.
Trần Mộc không hề xa lạ với những quái vật này, ngoài Thôn Thiên Hỏa Hổ ra thì còn có Huyền Sương Tuyết Hầu với vô số bông tuyết bay khắp người, hay Đại Địa Viêm Sư Tử có thể nuốt chửng tinh hoa của đất trời,...
Đây đều là những con quái vật to lớn chỉ tồn tại ở Thần Vực Giới nhưng lại đồng loạt xuất hiện ở đây.
Những đại yêu này mặc dù hung hãn, nhưng lúc này chúng lại yên lặng canh giữ một khu vực riêng, không tàn sát lần nhau, điều này khiến Trần Mộc có phần ngạc nhiên.
Hắn biết trong thánh mộ nhất định có một đại yêu lãnh đạo nào đó, nếu không sẽ không dễ dàng khiến những đại yêu tính tình hung bạo này ngoan ngoãn như vậy.
Trong lòng đã có dự định, Trần Mộc nhìn Phương Thanh Điệp, nhẹ giọng hỏi: “Cô còn chịu được không?”
Lúc này, làn da của Phương Thanh Điệp hơi đỏ lên, đôi má lạnh lùng đỏ bừng như được bôi phấn hồng, lộ ra một vẻ cực kỳ quyến rũ, hơi thở có phần gấp gáp, đôi mắt đẹp nhìn về phía chính điện cách đó không xa, nuốt khan rồi đáp: "Ta... Ta không sao!"
Nàng ta cảm thấy toàn thân vô cùng nóng bức, mặc dù quần áo khá mỏng nhưng vẫn có một dòng lửa không ngừng bốc lên từ sâu trong cơ thể, khiến nàng ta khó có thể chịu nổi.
Tuy nhiên, họ đã vượt qua bao nhiêu khó khăn mới đến được đây, nàng ta không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Trần Mộc nghiêm túc nhìn nàng ta, hắn biết rõ đây là do hỏa độc gây ra.
Miệng núi lửa này chứa hỏa độc cực mạnh, có thể vô thức ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác của các võ giả, cộng thêm tiếng tim đập kỳ lạ kia, Phương Thanh Điệp có thể chống đỡ được đến bây giờ đã là đáng ngạc nhiên rồi.
“Nằm xuống!” Lúc này, Trần Mộc dường như đã chú ý tới điều gì, đột nhiên ấn đầu Phương Thanh Điệp xuống.
Trong khoảnh khắc đột ngột đó, đầu của Phương Thanh Điệp gần như vùi vào ngực Trần Mộc, nhưng lúc này nàng ta cũng nhận thấy có động tĩnh, không dám tùy ý lên tiếng.
Hai người vừa nằm xuống một góc tảng đá lớn trên núi, trên bầu trời có một luồng ánh sáng vút qua, chỉ trong chốc lát đã lao tới miệng núi lửa.
Trần Mộc thò đầu ra, nhìn thấy những người điều khiển luồng ánh sáng này đều đang mặc những bộ bảo y có cấp bậc phi phàm, rõ ràng là những nhân vật siêu cường đã phá vỡ kết giới kia.
Đếm sơ sơ thì thấy lần này có gần hai mươi người.
Những người này đứng trên trời cao, số lượng cũng tương đương với những con quái vật to lớn và hung thú kia, thực lực cũng tương đối ngang nhau.