Chương 37 - Phi Lưu Kiếm Pháp
Cùng lúc đó, một con thú bản mệnh ra khỏi không gian bản mệnh của thiếu nữ áo lam, chui xuống giữa hồ.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy ngay:
- Thú bản mệnh của nàng ta là hệ băng thủy!
Hình như là một con cá lớn màu lam, vảy cá sáng bóng, phần đầu nhô gai nhọn bén, loáng thoáng thấy có mấy con mắt.
Bùm!
Cá bơi trong nước quả nhiên rất đáng sợ, Lý Thiên Mệnh cảm nhận uy hiếp đang nhanh chóng đến gần.
Đột nhiên một vật to lao ra khỏi mặt nước, gai nhọn trên đầu đâm vào lưng Lý Thiên Mệnh.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh thi triển thân pháp đạp trên mặt nước né qua, cá bay lặn xuống nước rồi nhanh chóng xông tới gần hắn.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua liền phân biệt ra chủng loại của thú bản mệnh nhờ sáu con mắt trên đầu nó:
- Lục Nhãn Phi Ngư, thú bản mệnh loài cá hệ băng thủy, trình độ ngũ giai.
Lý Thiên Mệnh tiếp tục tránh né.
Không phải hắn không đánh lại mà vì trong hồ nước không phải chiến trường thuộc về hắn.
Hồ nước tăng phúc lớn cho sức chiến đấu của một người một cá, hắn đánh nhau trong chỗ này sẽ không chiếm ưu thế. Hơn nữa thiếu Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh tương đương với Lý Thiên Mệnh lẻ loi bị vây công.
Thiếu nữ áo lam Giang Diệc Lâm vừa rượt bắt Lý Thiên Mệnh vừa tức giận quát:
- Sơn dân tặc tử! Ta là Giang Diệc Lâm của Lôi Tôn Phủ, phụ thân và thúc thúc của ta là nhân vật đỉnh cấp trong Lôi Tôn Phủ! Ngươi còn không bó tay chịu trói thì ta bảo đảm cả nhà của ngươi đều gặp họa!
Nàng chưa bao giờ gặp ai không sợ chết như vậy.
Trong khi Giang Diệc Lâm đe dọa thì Lý Thiên Mệnh thành công lên bờ, Lục Nhãn Phi Ngư đâm mấy lần đều bị hụt.
Giang Diệc Lâm nghiêm túc nói:
- Ngươi nghĩ lên bờ là xong rồi sao? Ta đã là Thú Mạch cảnh đệ bát trọng, giết ngươi dễ như trở bàn tay!
Giang Diệc Lâm cũng lên bờ, Lục Nhãn Phi Ngư theo sau nàng bay lên đất liền.
Thú bản mệnh này bay dựa vào vây cá lớn, có thể chiến đấu trên trời nhưng không mạnh bằng lúc ở dưới nước.
- Mỹ nữ, cứ tới đây đi!
Đúng là Thú Mạch cảnh đệ bát trọng rất mạnh, cao hơn Lý Thiên Mệnh hiện giờ hai cảnh giới, hơn nữa bên cạnh hắn không có thú bản mệnh.
Giây sau, Giang Diệc Lâm rút ra thú binh Lam Huyết kiếm chỉ vào Lý Thiên Mệnh:
- Gan to bằng trời, buồn cười!
Nàng lười nói nhiều, giết người cướp bảo bối là mục đích duy nhất của nàng.
Phi Lưu Kiếm Pháp!
Đây là chiến quyết cấp Thú cao phẩm, kiếm khí quét qua như thác nước đổ xuống, hung mãnh mà dày nặng, hoàn toàn không nhìn ra đó là kiếm pháp do nữ giới thi triển ra.
Mỗi đường kiếm hầu như mang theo lực lượng chặt đứt sông.
Cùng lúc đó, thú bản mệnh Lục Nhãn Phi Ngư cũng thi triển thú pháp Phi Lưu Kiếm Pháp, phần thú pháp mang tên Phi Lưu Nhất Kích.
Đầu Lục Nhãn Phi Ngư mọc gai nhọn hoắc như trường thương, cũng cứng như thú binh.
Lục Nhãn Phi Ngư bay lên cao, đâm thẳng về phía Lý Thiên Mệnh, thêm vào tốc độ khiến Phi Lưu Nhất Kích có thể đâm thủng tảng đá to.
Thú Mạch cảnh đệ bát trọng gần bằng viên mãn, thực lực của Giang Diệc Lâm sắp bắt kịp Liễu Thiên Dương.
Nhưng Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng trên người Lý Thiên Mệnh cũng bàng bạc.
Đây là cuộc chiến nước lửa, khó mà dung hòa.
Tay phải của hắn cầm Huyết Hỏa Thứ, cánh tay trái hắc ám siết chặt thành nắm đấm.
Sau vài kinh nghiệm chiến đấu, Lý Thiên Mệnh đã hiểu biết sâu hơn về cánh tay trái phủ đầy vảy giáp lục giác.
Cái kiềm của Lam Vĩ Độc Hạt khó gây ra tổn thương cho cánh tay trái của hắn, nên thú binh bình thường của Giang Diệc Lâm càng không thể tạo vết trầy nào, dù là Huyết Hỏa Thứ cũng không làm được.
Suy ra cánh tay hắc ám chẳng những có thể tiến công, còn có thể cứng rắn phòng thủ như tấm thuẫn.
Đợt giao phong này cực kỳ hung mãnh, Lý Thiên Mệnh lấy một chọi hai rất là khó khăn. Nhưng đang trên đất bằng, đây là chiến trường của hắn!
Lục Nhãn Phi Ngư lao nhanh đến. Lý Thiên Mệnh thi triển Quỷ Ảnh Bộ biến đổi khó dò trong rừng rập, né qua Phi Lưu Nhất Kích rồi lắc người đến trước mặt Giang Diệc Lâm.
Tất nhiên Giang Diệc Lâm không sợ Lý Thiên Mệnh, nàng sẵn sàng chuẩn bị chém ra Phi Lưu Kiếm Pháp. Với bất cứ chiến quyết nào thì phần võ pháp chắc chắn mạnh hơn phần thú pháp.
Kiếm pháp bộc phát ra như thác nước đổ xuống ba ngàn thước, kiếm khí hùng hồn trút xuống như cơn mưa tầm tã.
Mặt Lý Thiên Mệnh không biểu tình, có khí thế một phu chắn ải vạn phu không qua được. Hắn bỗng xông lên, dùng cánh tay trái đỡ Lam Huyết kiếm của Giang Diệc Lâm.
Keng!
Tiếng vang chát chúa, Lý Thiên Mệnh cảm giác cánh tay trái như bị kiến cắn, không quá đau.
Nhưng lực lượng khổng lồ từ đối phương chấn người hắn run rẩy, Thú Mạch cảnh đệ bát trọng quả nhiên rất mạnh.
Nhưng hiệu quả này khiến Giang Diệc Lâm ngẩn ngơ, nàng định chém đứt cánh tay của Lý Thiên Mệnh, nào ngờ đối phương khỏe mạnh lành lặn.
Cho dù tay của hắn bao lớp da sắt cũng sẽ bị chặt cụt mới đúng!
Giang Diệc Lâm không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, vì Lý Thiên Mệnh đã đỡ được Phi Lưu Kiếm Pháp của nàng thì giây sau đến lượt hắn tiến công.
Một vệt sáng đỏ xẹt nhanh qua, sự đáng sợ của chiến quyết cấp Thú siêu phàm phô bày ra. Đây là chiến quyết vô địch trong Thú Mạch cảnh, chỉ có hơi lửa nóng cháy vụt qua.
Giang Diệc Lâm vội né tránh nhưng thoáng chốc một lũ tóc dài bay ra ngoài, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại để lại một vết máu.
Giang Diệc Lâm ngây người, định mắng chửi:
- Ngươi . . .!
Lý Thiên Mệnh thế như chẻ tre tung nắm đấm tay trái.
Giang Diệc Lâm phất tay đỡ, nhưng không cách nào ngăn cản Long Tượng Trọng Quyền của Lý Thiên Mệnh.
Cú đấm này như rồng voi giẫm đạp lên bụng Giang Diệc Lâm.
Giang Diệc Lâm phun ra búng máu:
- Phụt!
Nàng hét thảm, mặt trắng bệch bay ra ngoài.
Nhưng Giang Diệc Lâm chưa kịp bay xa thì bị Lý Thiên Mệnh ôm eo, tay cầm Huyết Hỏa Thứ dán sát cổ họng nàng, nhanh chóng xoay người khiến nàng chắn ở trước mặt.
- A!
Phi Lưu Nhất Kích của Lục Nhãn Phi Ngư lại đâm tới, nhưng Giang Diệc Lâm đã che trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Nếu Lục Nhãn Phi Ngư tiếp tục tấn công sẽ phải giết Ngự Thú Sư của nó trước.
Lục Nhãn Phi Ngư buộc phải nhanh chóng đổi hướng, đụng đầu xuống đất, gai ghim vào tảng đá. Con cá tội nghiệp bị đụng nổ đom đóm mắt, suýt ngất xỉu.
Chiến đấu kết thúc.
Sau khi Lý Thiên Mệnh tăng lên tới Thú Mạch cảnh đệ lục trọng, hắn lấy một chọi hai đánh gục Giang Diệc Lâm, kiềm kẹp làm con tin.
Lần này Lý Thiên Mệnh đã học khôn, nếu lần trước hắn dùng Trương Tử Hiên làm con tin thì đã không bị phụ mẫu của gã uy hiếp.
Giang Diệc Lâm lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn:
- Không ngờ tiện dân nhà ngươi còn có thực lực như vậy! Nhưng ngươi chết chắc rồi, dám tổn thương ta, ngươi có biết cái gì là Lôi Tôn Phủ không?
Phần bụng đau đớn làm nàng thở hổn hển.
Lý Thiên Mệnh một tay cầm Huyết Hỏa Thứ khống chế sự sống chết của nàng, một tay bóp mỏ nàng:
- Ngậm miệng nhỏ lại.
Ánh mắt Giang Diệc Lâm hung ác định cãi lại, nhưng bị Lý Thiên Mệnh bóp mỏ chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
- Đủ rồi!
Ngay lúc này, hai nam nhân khí thế ngập trời xuất hiện trước mắt hai người.
Hai nam nhân âm trầm nhìn Lý Thiên Mệnh, trong mắt tràn ngập sát khí đáng sợ.
Nếu Lý Thiên Mệnh không nắm chặt sự sống chết của Giang Diệc Lâm thì hai người đã giết hắn rồi.
Thật ra bọn họ không hành động ngay vì còn bận thảo luận tình huống của Lý Thiên Mệnh.
Trong phương án của Lôi Tôn Phủ không có người ngoài tham gia, còn gặp trường hợp người trẻ tuổi không phải Lôi Tôn Phủ nhưng giành lấy Thần Nguyên.
Hai người thảo luận việc làm trưởng bối có thể ra tay giết Lý Thiên Mệnh giành lại Thần Nguyên đưa cho vãn bối không?
Theo đạo lý thì không thể làm như vậy, vì chẳng khác nào Giang Diệc Lâm lấy được Thần Nguyên miễn phí, những người khác làm sao chịu phục?
Nên để Giang Diệc Lâm đánh bại Lý Thiên Mệnh rồi cướp lấy thì hợp lý hơn.
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng người bị nghiền ép đánh bại là Giang Diệc Lâm.