Chương 52 - Hiện thực
Lý Thiên Mệnh chú ý thấy có một thiếu niên khoảng mười lăm, sáu tuổi cực kỳ chói mắt trên diễn võ trường.
Thiếu niên vóc dáng thon dài tuấn tú, mặc đồ luyện tập màu xanh thẳm, tóc dài cột ngay ngắn, tươm tất, đặc điểm chói mắt nhất trên người gã là đôi mắt, mắt sáng như sao, lấp lánh trong suốt tựa đá quý phỉ thúy.
Dù Lý Thiên Mệnh cách thật xa vẫn thấy rõ tia mắt kia.
Gã chắc chắn là tử đệ của thế gia lớn, cảm giác chói sáng trong suốt bẩm sinh đó không phải loại tử đệ tầng lớp thấp bồi dưỡng ra được.
Ví dụ như Liễu Thiên Dương, gã có khí chất cao quý, khí tràng hùng hồn, nhưng so với thiếu niên này thì còn thiếu chút tấm lòng son trong sáng.
Nhìn từ xa thiếu niên như ngôi sao thuần khiết, dù có nhiều thiên tài võ đạo vây quanh, dù cách thật xa vẫn bị gã thu hút ánh nhìn.
Thú bản mệnh của gã là một con sư tử đực màu tím to lớn, mắt sư tử có sáu đốm sáng rõ rệt, mỗi đốm sáng đều lấp lóe chứng minh thú bản mệnh của thiếu niên là thú bản mệnh lục giai.
Sở hữu thú bản mệnh lục giai chứng minh thiếu niên này dù ở trong Diễm Đô cũng thuộc loại thiên tài đỉnh cấp, cỡ như Liễu Thiên Dương, Giang Diệc Lâm không thể so sánh.
Hộ vệ vừa kiêu ngạo, tự hào, vừa hâm mộ nói:
- Đây là thú bản mệnh Lục Tinh Diệu Sư của thiếu niên Thần Diệu chúng ta, nghe nói thuộc hàng thượng phẩm trong thú bản mệnh lục giai.
Lý Thiên Mệnh biết bên Diễm Đô phân chia phẩm cấp của thú bản mệnh càng tỉ mỉ hơn.
Cùng là thú bản mệnh ngũ giai, lục giai nhưng bên này sẽ chia ra ba cấp bậc thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.
Ví dụ chim đại bằng bốn cánh vàng của Lý Thiên Mệnh từng được xếp vào hàng thú bản mệnh ngũ giai trung phẩm, thuộc lớp giữa trong thú bản mệnh ngũ giai.
Lục Tinh Diệu Sư chẳng những là thú bản mệnh lục giai còn thuộc hàng thượng phẩm, càng chứng tỏ thiếu gia Thần Diệu có thiên tư siêu đẳng.
Vệ Tịnh hỏi:
- Đây là hài tử của Tuyết Lam?
Hộ vệ kiêu ngạo đáp:
- Đương nhiên rồi, thiếu gia Thần Diệu là tiểu nhi tử của phu nhân, còn đại nhi tử Thần Hạo đã sớm vào Thiên Phủ tu hành, giờ xếp hạng tốp đầu trong danh sách ở Thiên Phủ.
Thần Hạo?
Lý Thiên Mệnh biết người này, gã nằm trong tốp ba thi vào điện bốn năm trước, bị Lâm Tiêu Đình đè đầu không thể trực tiếp vào Thiên Phủ. Nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, hôm nay Thần Hạo đã là thiên tài Thiên Phủ.
- Thiếu gia Thần Diệu sắp tham gia thi vào điện ba ngày sau, thiếu gia có hy vọng rất lớn giành được hạng nhất thi vào điện, trực tiếp thăng vào Thiên Phủ. Nghe nói tuổi càng nhỏ, càng sớm vào Thiên Phủ sẽ được tạo hóa, tài bồi càng nhiều. Nếu bốn năm trước thiếu gia Thần Hạo được đệ nhất thi vào điện thì ngày nay chẳng thua kém gì vị kia của Lôi Tôn Phủ.
Không cần hộ vệ nói Lý Thiên Mệnh cũng biết tiểu thiếu gia của Thần Cung chắc chắn là ứng cử viên nặng ký số một thi vào điện.
Muốn hạng nhất thi vào điện thì ít ra phải là Linh Nguyên cảnh.
Bốn năm trước khi Lâm Tiêu Đình giành được hạng nhất thi vào điện đã là Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng, phỏng chừng người cạnh tranh năm nay đều ở đẳng cấp này.
So sánh thì bốn năm trước Lý Thiên Mệnh tham gia thi vào điện chỉ cỡ Thú Mạch cảnh đệ thất trọng, miễn cưỡng đủ chuẩn vào Viêm Hoàng học cung, càng đừng mơ mộng Thiên Phủ.
Đương nhiên gần đây Lý Thiên Mệnh tiến bộ rất lớn, vẫn có hy vọng vọt lên thứ hạng cao khi thi vào điện. Nếu có thể trực tiếp vào Thiên Phủ thì có cơ may chữa bệnh cho mẫu thân.
Những người từng chờ xem hắn làm trò hề chắc sẽ trông thấy sự trở về của hắn.
Đã đến Tuyết Thần các.
Trong Tuyết Thần các, một phu nhân xinh đẹp mặc váy dài màu hoàng kim đứng trong cửa.
Phỏng chừng nàng cũng cỡ bốn mươi tuổi, nhưng năm tháng không để lại chút dấu vết trên người của nàng, da tuyết cốt ngọc, mềm mại búng ra sữa, trông y như thiếu nữ mười mấy tuổi. Dáng người cao ráo thon dài săn chắc, bảo dưỡng cực kỳ tốt, cộng với quý khí tự nhiên toát ra, tràn đầy phong vận.
Nữ nhân như vậy dù đi trên đường cái thì ai đều biết nhà của nàng giàu nứt tường đổ vách.
Khi bốn mắt nhìn nhau, phụ nhân xinh đẹp bước nhanh đến trước mặt Vệ Tịnh, vừa nói vừa đỏ hốc mắt:
- Tịnh Nhi, thật sự là ngươi!
Hai mươi năm lại gặp nhau, Vệ Tịnh siết nhẹ tay phụ nhân:
- Tiểu Lam.
Ngón tay Vệ Tịnh run nhẹ, khóe mắt đỏ hoe.
Tuyết Lam phu nhân kéo Vệ Tịnh vào Tuyết Thần các, cùng ngồi xuống:
- Vào trong nói chuyện, vào rồi nói.
Tuyết Lam phu nhân đau lòng nhìn Vệ Tịnh:
- Tiểu Mệnh Kiếp trên người của ngươi rốt cuộc vẫn phát tác sao? Ngươi mới bốn mươi tuổi mà đã già nua như vậy. Tịnh Nhi, ta không ngờ ngươi sống vất vả như vậy, nếu biết trước thì đã đi Ly Hỏa thành thăm ngươi rồi.
Vệ Tịnh mỉm cười nói, cử chỉ vẫn ung dung:
- Quen rồi.
Nàng kéo nhẹ Lý Thiên Mệnh:
- Tiểu Lam, đây là hài tử của ta, Lý Thiên Mệnh. Thiên Mệnh, chào Lam di đi.
Lý Thiên Mệnh cung kính hành lễ:
- Lam di khỏe.
Mẫu thân tìm được bạn cũ trong Diễm Đô khiến hắn mừng thay cho nàng.
Tuyết Lam phu nhân nói:
- Hài tử đã lớn vậy rồi, Hạo nhi nhà ta cũng bằng tuổi hắn, thật tốt.
Lý Thiên Mệnh đứng một bên nghe hai người phụ nữ trò chuyện.
- Tịnh Nhi, ngươi đã hai mươi năm không trở lại, lần này về Diễm Đô . . .
Vệ Tịnh nói:
- Ta và Lý Viêm Phong đã cắt đứt, không quay lại Ly Hỏa thành nữa, quãng đời sau này sẽ sống ở Diễm Đô, nhớ chốn này, nhớ các ngươi.
Tuyết Lam phu nhân khẽ thở dài:
- Ài, nếu lúc trước ngươi không tùy hứng như vậy thì . . .
Vệ Tịnh lắc đầu nói:
- Tiểu Lam, không nói chuyện năm đó nữa.
Tuyết Lam phu nhân nhếch môi nói:
- Được rồi, cho nên ngươi lần này trở về là muốn quay lại Thiên Phủ, khiến phủ chủ giải trừ Tiểu Mệnh Kiếp cho ngươi? Ta nghĩ chuyện này rất khó, năm xưa phủ chủ trục ngươi ra Thiên Phủ, với tính tình của phủ chủ dù qua hai mươi năm cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Không phải, ta không trở về vì Tiểu Mệnh Kiếp.
Vệ Tịnh không muốn nói nhiều về quá khứ, hai người trò chuyện không mấy vui vẻ, nên nàng vào thẳng chủ đề:
- Lần này trở về, ta chỉ muốn sống yên ổn trong Diễm Đô, cùng hài tử của ta đi qua đoạn thời gian cuối cùng, thuận tiện thăm các ngươi. Các ngươi đều sống tốt khiến ta rất mừng, mừng thay cho các ngươi.
Tuyết Lam phu nhân gật đầu nói:
- Vậy à, thôi thì ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.
Vệ Tịnh nhìn thẳng Tuyết Lam phu nhân:
- Tiểu Lam, ta còn một chuyện muốn nhờ vả.
Tuyết Lam phu nhân nói:
- Thôi đừng nói vậy, chúng ta là tỷ muội, ngươi đã trở lại thì tất nhiên ta phải hết lòng hỗ trợ.
Vệ Tịnh nói:
- Nếu được thì xin cho ta một chỗ ở gần Viêm Hoàng học cung, không cần quá tốt, đủ để ở là được. Mẫu tử chúng ta trở về còn chưa có nơi đặt chân.
Tuyết Lam phu nhân nói:
- Như vậy sao được, các ngươi ở trong Thần Cung đi, Thần Cung cách Viêm Hoàng học cung gần, ta cũng tiện chăm sóc.
Vệ Tịnh lắc đầu nói:
- Không thích hợp, sẽ quấy rầy ngươi. Người sắp chết như ta chỉ muốn yên lặng.
Tuyết Lam phu nhân cắn răng, biểu tình đau lòng:
- Tịnh Nhi! Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ngay.
- Đa tạ Tiểu Lam.
Tuyết Lam phu nhân hỏi:
- Nói gì kỳ, ngươi cần chỗ ở gần Viêm Hoàng học cung, hay là hài tử của ngươi lấy được Viêm Hoàng lệnh, định thi vào điện?
- Đúng vậy!
Tuyết Lam phu nhân quan sát Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Hài tử, hiện giờ ngươi tu luyện đến cảnh giới gì rồi?
- Thưa Lam di, tới Thú Mạch cảnh đệ thất trọng.
Tuyết Lam phu nhân dặn dò:
- Tạm được, nhưng Viêm Hoàng học cung lần này cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, cảnh giới cỡ như ngươi cần liều mạng hơn nữa mới có hy vọng đậu vào thi vào điện, không phụ hy vọng của mẫu thân.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Ta nhất định cố gắng!
Nói sao thì Tuyết Lam phu nhân giải quyết nỗi lo chỗ ở cho mẫu thân thay hắn, nên hắn cảm kích phu nhân.
Nhưng lúc này một giọng nói không hài hòa truyền vào:
- Thú Mạch cảnh đệ thất trọng, đến từ nơi xa xôi mà muốn ổn định vào Viêm Hoàng học cung? Hình như hơi mơ mộng.