Chương 60 - Chiến trường Viêm Hoàng
Trong năm địa điểm đăng ký, Lý Thiên Mệnh chọn đài đăng ký Phượng Hoàng Điện.
Viêm Hoàng học cung trừ Thiên Phủ trung tâm ra còn chia ra năm điện, gồm có Vạn Thú Điện, Phượng Hoàng Điện, Trạm Lam Điện, Linh Nguyên Điện, Thiên Nhất Điện.
Năm điện tuyển nhận Ngự Thú Sư thú bản mệnh loài thú chạy, loài chim bay, loài cá, loài côn trùng và loài đặc biệt.
Loài chim thì lấy phượng hoàng trong truyền thuyết làm đứng đầu, nên mới có tên Phượng Hoàng Điện. Điện này truyền thừa xa xưa, là điện lớn nhất ngang ngửa với Vạn Thú Điện, có nhiều đệ tử, nhân tài lớp lớp.
Sắp đến lượt Lý Thiên Mệnh, hắn trông thấy người phụ trách đăng ký ở đài đăng ký Phượng Hoàng Điện là bạn học cũ bốn năm trước.
Ba năm trước mất đi thú bản mệnh, Lý Thiên Mệnh không thể tu luyện được nữa nên tự động nghỉ học, rời khỏi Phượng Hoàng Điện. Đệ tử năm đó cùng hắn vào Viêm Hoàng học cung chắc bây giờ đã lên lớp trung cấp rồi.
Năm đại điện của Viêm Hoàng học cung chia bốn năm một mùa, mỗi một mùa là một cấp lớp, chia ra ba cấp lớp gồm lớp sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Mỗi cách bốn năm tuyển nhận lớp sơ cấp một lần, đệ tử tu luyện trong lớp sơ cấp đạt yêu cầu, đủ tiêu chuẩn sẽ lên lớp trung cấp. Đệ tử lớp cao cấp cuối cùng đã tu luyện từ mười đến mười hai năm, được Viêm Hoàng học cung cho tốt nghiệp.
Đương nhiên nếu tạo nghệ tu vi rất cao, kinh nghiệm phong phú thì học cung sẽ mời đệ tử đó trở thành lão sư. Địa vị của lão sư trong Viêm Hoàng học cung cực kỳ cao, thân phận đỉnh cấp, nên học sinh tốt nghiệp lớp cao cấp rất cố gắng học tập để được làm lão sư.
Ba năm trước Lý Thiên Mệnh học trong lớp sơ cấp Phượng Hoàng Điện, các bạn học cùng kỳ với hắn qua ba năm khổ tu đã tiến bộ rất lớn, ít ra đều trở thành Ngự Thú Sư Linh Nguyên cảnh.
Lên lớp trung cấp chứng minh tu vi của họ đã qua thử thách, đạt tiêu chuẩn lớp trung cấp, chứ nếu không đủ chuẩn sẽ bị cưỡng ép lưu ban, tiếp tục ở lại lớp sơ cấp bốn năm.
Trong Viêm Hoàng học cung, lưu ban là việc cực kỳ mất mặt, vừa lãng phí thanh xuân bốn năm vừa bị mọi người cười nhạo. Khó chịu hơn nữa là mỗi người chỉ có một cơ hội lưu ban, nếu lần thứ hai vẫn không phù hợp tiêu chuẩn sẽ bị tước bỏ thân phận đệ tử Viêm Hoàng học cung, bị đuổi ra học cung.
Hai người trước mắt từng cùng Lý Thiên Mệnh tu tập một năm, chắc họ đã lên lớp trung cấp, thành sư huynh, sư tỷ. Nếu không thì hai người không có tư cách ngồi ở đây gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy, đăng ký cho hàng ngàn thiếu niên đang giữ Viêm Hoàng lệnh.
Trong năm điện, hàng năm Phượng Hoàng Điện tuyển nhận năm trăm đệ tử, nhưng người trẻ tuổi được đến Viêm Hoàng lệnh mà muốn vào Phượng Hoàng Điện chỉ riêng nhìn bằng mắt đã có hơn một ngàn năm trăm người, xác suất đậu vào điện là một phần ba.
Hai bạn học cũ một nam một nữ, nam tên Phương Chiêu, nữ tên Lâm Thanh Vũ. Lý Thiên Mệnh biết hai người này, nhưng không chắc họ còn nhận ra hắn không.
Xếp hàng đại khái một canh giờ, rốt cuộc đến lượt Lý Thiên Mệnh, hắn lấy Viêm Hoàng lệnh ra, viết lai lịch và tên của mình vào tờ khai.
Phương Chiêu và Lâm Thanh Vũ cúi đầu làm việc, một người phụ trách thẩm tra đối chiếu, một người lấy đi Viêm Hoàng lệnh.
Nam nhân áo đen Phương Chiêu cầm tờ khai, thấy tên ghi trên đó thì sửng sốt:
- Ly Hỏa thành, Lý Thiên Mệnh.
Gã ngẩng đầu lên, khi trông thấy Lý Thiên Mệnh thì biểu tình đặc biệt nhiều màu.
Lâm Thanh Vũ mặc váy dài màu cam, dưới ánh mặt trời sáng rực làm da thịt nàng đổ mồ hôi thơm:
- Lý Thiên Mệnh, vì sao là ngươi?
- Phương Chiêu, Lâm Thanh Vũ, lâu không gặp. Ta lại lấy đến Viêm Hoàng lệnh, chuẩn bị ngóc đầu trở lại.
Bạn học cũ gặp lại, Lý Thiên Mệnh nhớ bốn năm trước khi mới vào Phượng Hoàng Điện, mọi người cùng là người mới đến từ khu vực xa xôi, giúp đỡ nhau, cùng nhau trưởng thành. Thời gian ấy ngây ngô mà cảm động, nhớ khi đó Phương Chiêu nhát gan, tu vi hơi kém, gã bị người ta đánh, Lý Thiên Mệnh còn đứng ra bênh vực gã.
Nhưng giờ thì biểu tình của hai người là lạ, khi thấy Lý Thiên Mệnh, bọn họ không tỏ ra vui vẻ khi gặp lại nhau mà chỉ tràn ngập giật mình.
Lâm Thanh Vũ nhớ lại việc xấu ba năm trước của Lý Thiên Mệnh, hỏi dò:
- Thiên Mệnh, ngươi nghiêm túc muốn học lại?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, vừa lúc ta chưa bị lố tuổi, ta dựa vào cố gắng một lần nữa lấy được Viêm Hoàng lệnh của Ly Hỏa thành chúng ta. Học cung không có quy định cấm không cho ta đến tham gia thi vào điện.
Phương Chiêu ngẩng đầu lên, sắc mặt khó xem nói:
- Nhưng thú bản mệnh của ngươi đã chết. Thiên Mệnh, qua ba năm rồi. Ba năm trước vì chuyện của ngươi hại đệ tử nguyên ban chúng ta bị người cười nhạo thật lâu, ngươi đừng quậy ở đây nữa, nếu còn phá rối thì ta sẽ đuổi ngươi đi.
Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:
- Không cần làm vậy, ta phù hợp tất cả trình tự, ngươi cứ đăng ký là được.
Hắn không ngạc nhiên khi bị Phương Chiêu nhằm vào, đến ngày nay hắn đã vô cảm trước cảnh đời thay đổi, xem nhàm rồi.
Phương Chiêu bĩu môi, mặt đầy ác ý:
- Không có thú bản mệnh, nếu ta cho ngươi vào thì chẳng phải càng mất mặt sao? Lý Thiên Mệnh, hiện tại không phải ba năm trước, chúng ta đã thăng lên lớp trung cấp, nếu ngươi thật sự muốn quấy rối thì đừng trách bạn học cũ bỏ qua tình cảm xưa.
Lý Thiên Mệnh giơ ngón tay cái mỉa mai:
- Ồ, thì ra đã là sư huynh lớp trung cấp, ghê gớm.
Phương Chiêu sắc mặt âm trầm hỏi:
- Hỏi ngươi lần nữa, có biến đi không hả?
Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn thiếu nữ ngồi kế bên:
- Thanh Vũ, nàng cũng giống như hắn tiểu nhân đắc chí sao?
Lâm Thanh Vũ cắn răng, lắc đầu nói:
- Thôi, ta không muốn xen vào việc của ngươi, cứ làm theo công việc. Ngươi phù hợp điều kiện, lại được Viêm Hoàng lệnh, ta đã thẩm tra tin tức ngươi lấy Viêm Hoàng lệnh, ngươi có thể đi vào.
Phương Chiêu sốt ruột nói:
- Thanh Vũ, đừng để hắn đi vào mất mặt . . . !
Lý Thiên Mệnh nói:
- Gấp gì? Dù có mất mặt thì cũng là ta mất mặt, liên quan quái gì đến ngươi?
Phương Chiêu đứng bật dậy:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi dám nói chuyện kiểu đó với ta? Đừng quên hiện giờ thân phận giữa hai ta đã khác!
Khổ tu ba năm, thăng vào lớp trung cấp, thực lực của gã đã tiến bộ lớn hơn xưa.
Lý Thiên Mệnh lười dây dưa với gã:
- Lợi hại, giỏi lắm, sau này có cơ hội nhớ cho ta được mở mắt.
Hắn lấy được chấp thuận thì xoay người bước vào Viêm Hoàng học cung.
Phương Chiêu không thể đuổi theo, vì còn hàng ngàn người xếp hàng chờ gã:
- Hôm nay ta có trách nhiệm quan trọng trong người, hôm nào sẽ cho ngươi biết tay! Ta tu luyện ba năm, dư sức đè bẹp phế vật xấu xa nhà ngươi!
Lý Thiên Mệnh không quay đầu lại vì bị quát mắng, hạng người ngoài mạnh trong yếu như thế dù cảnh giới cao tới đâu, sức chiến đấu mạnh cỡ nào cũng không làm hắn sợ hãi.
Lý Thiên Mệnh chỉ biết cảm khái rằng nhớ hồi xưa khi mọi người còn non xanh thì không giống như bây giờ.
Năm đó mọi người đến từ trời nam đất bắc, cùng vào lớp sơ cấp. Khi đó mọi thứ thật mới mẻ, những buổi tối ngồi trên đất, vui vẻ trò chuyện suốt đêm thâu, hình ảnh đó chỉ có thể niêm phong trong ký ức.
Nhưng không biết bạn học cùng lớp khác có thay đổi giống như Phương Chiêu không?
Có lẽ rất nhanh sẽ biết đáp án.
Lý Thiên Mệnh theo dòng người bước vào Viêm Hoàng học cung, đi qua cổng lớn, đập vào mắt là mảnh đất truyền thuyết của học cung: Chiến trường Viêm Hoàng.
Đây là nơi cho đệ tử học cung luận bàn, rèn luyện, cũng là chỗ tổ chức tỷ thí quan trọng. Cuộc chiến xếp hạng nổi tiếng Viêm Hoàng học cung sẽ diễn ra tại đây.
Trên mảnh đất phẳng mênh mông dựng mấy trăm lôi đài to lớn, mỗi lôi đài đều là đá to cổ xưa, vô số dấu vết chiến đấu còn để lại trên đó.
Đất phẳng bao la bị kiến trúc vòng tròn bao vây lại, trên kiến trúc vòng tròn có hàng vạn chiếc ghế dành cho người xem cuộc chiến. Luyện tập Viêm Hoàng học cung mở cửa tự do, nhiều người có thân phận, địa vị trong Diễm Đô có thể vào xem, người thường bỏ tiền ra cũng được vào chiêm ngưỡng phong thái của đệ tử học cung.