*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc đối thoại của hai người không phải là truyền âm, cho nên tất cả mọi người phía dưới đều nghe rõ mồn một.
Nếu như ban nãy vẫn còn có người tò mò về thân phận của Can Anh Túc. Thì giờ bọn họ đã hoàn toàn chết lặng rồi.
Vị trưởng công chúa này nói chuyện cũng quá là không khách sáo rồi.
Mỗi một câu của Tam hoàng tử bọn họ đều bị đối phương khích bác nặng nề, nhưng mà Tam hoàng tử lại dường như không hề để bụng, thái độ ôn hòa vẫn không hề thay đổi.
Thật ra, không một ai biết.
Nắm đấm của Tam hoàng tử trong áo bào lúc này đã siết chặt lại.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, tiếp tục nói: “Trưởng công chúa Anh Túc, di tích Vô Cực này, muốn đi vào thì phải có thủ bài đặc thù mới được, nếu nàng không có, ta có thể cho nàng một tấm.”
Nói rồi, Tam hoàng tử lấy ra một tấm thủ bài di tích, muốn đưa cho đối phương.
Ai ngờ Can Anh Túc lại lắc đầu, nói: “Không cần đâu, ta có.”
“Nàng có?” Tam hoàng tử ngơ ra.
Ngay sau đó.
Một luồng bạch quang lóe lên.
Hai tiếng thét thảm thiết vang lên.
Lại thấy Can Anh Túc kia đã không còn đứng trên đầu cự thú nữa, mà đã xuất hiện trong doanh địa của một tông môn nhỏ.
Không ai thấy được nàng ta xuống bằng cách nào.
Càng đáng sợ hơn là.
Hai trưởng lão Luân Hải Cảnh hậu kỳ của môn phái nhỏ, đã bị hai bàn tay của nàng ta xuyên qua ngực, bóp vỡ trái tim, mất mạng ngay tại chỗ.
Máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ một bảng lớn trên chiếc váy trắng của nàng ta.
Nhưng nàng ta không hề để tâm, trong mắt vẫn tiếp tục toát ra vẻ khát máu.
“Vương trưởng lão, Lý trưởng lão!!! Yêu nữ kia, ngươi lại dám ra tay sát hại trưởng lão của Kinh Thiên Môn ta, ta sẽ không tha cho ngươi!” Trưởng môn của Kinh Thiên Môn tức đến bốc hỏa.
Thân là một cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, ông ta đương nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của yêu nữ này.
Nhưng ông nào ngờ đối phương lại trực tiếp ra tay như vậy.
Hoàn toàn là tình huống không kịp trở tay.
Hôm nay, ông không quan tâm yêu nữ này là ai, dám giết trưởng lão trong môn phái của ông ta, thì phải trả giá đắt.
Một yêu nữ Luân Hải Cảnh viên mãn mà thôi, ông không tin là không xử lý được.