“Hơ!! Cái tên tiểu tử này sao lại có thể như thế chứ! Ta nói với ngươi tới nửa ngày mà cuối cùng cũng chỉ là phí lời!” Mục lão bực mình.
Cảnh lão cũng không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu tử, để luyện một bộ công pháp tới đỉnh cấp đã là hơn vạn bộ công pháp khác. Ngươi nếu thật sự có kiếm pháp mạnh nhất, kể cả cây thương nào trước mặt ngươi cũng trở nên vô dụng. Cần gì phải thế!”
“Đúng đúng đúng, lão Cảnh nói không sai, chuyên tâm vào một thứ mới là đúng nhất, ngươi đừng có vọng tưởng, có kiếm mạnh nhất……ta nhổ vào!! Lão già kia ngươi đang tự dát vàng lên mặt à, ngươi thử đọ thương với ta xem!! Khoe với chả khoang!!”
Mục lão nghe được nửa câu đầu còn đang định khen ngợi, nghe thấy nửa câu sau mới bắt đầu phẫn nộ.
“Không thì thử một chút?” Cảnh lão nhìn lại ông ta, trên người lập tức tràn ra chiến khí.
“Ta sợ ngươi chắc!!” Mục lão cũng không chút nhượng bộ.
Lâm Tiêu: “……”
Hay lắm, đúng là phiên bản huyền huyễn mâu thuẫn đối chọi.
“Khụ, hai vị tiền bối, ta cảm thấy không cần vậy đâu.” Lâm Tiêu vội vàng nói.
Hai lão nhân gia bây giờ mới chịu ngừng quay qua nhìn Lâm Tiêu.
“Hai vị đều nói công pháp cho ta, ta thử một chút. Cuối cùng xem bộ nào luyện trôi chảy mà tốc độ tu luyện nhanh hơn, ta sẽ luyện bộ công pháp đó. Thế nào?” Lâm Tiêu đưa ý kiến.
Hai lão nhân gia nghe xong thì mắt sáng lên, bọn họ cũng vừa nghĩ y hệt Lâm Tiêu. Quan trọng hơn là, hai người này còn vừa cá cược xong với nhau. Bọn họ ở trong Kiếm Ma tông đã tranh đấu với nhau hơn mười mấy năm, còn chưa bao giờ phân thắng bại. Mà lần này kết quả tu luyện cuối cùng của Lâm Tiêu, chính là để phân thắng bại giữa hai người.
Hai lão nhân gia nhìn nhau mắt đều rực sáng. Hận không thể đưa hắn đi tu luyện nay tức khắc.
Sau hai nén nhang, cả hai ngươi đều đã truyền thụ xong công pháp của bản thân. Cảnh lão luyện chính là – Thiên Khôi Kiếm Điển. Còn Mục lão luyện chính là – Cửu U Trấn Ma Ấn.
Lâm Tiêu ngồi trong một gian phòng ở Kiếm Các, nhắm mắt tự cảm ngộ. Trên mặt mang vẻ lạnh lùng trấn định, nhưng trong phòng vui đến phát điên. Hai bộ công pháp này đúng là vượt cả Thiên cấp. Mặc dù không dễ tu luyện nhưng giá trị là vô hạn.
Hơn nữa cả Kiếm Ma tông chỉ có một bộ Thiên cấp công pháp, mà chỉ truyền thụ cho tông chủ và thiếu chủ. Vậy mà bây giờ hắn có tới hai bộ vượt Thiên cấp, đây đúng là một cơ duyên tốt.
Lâm Tiêu lòng vô cùng cảm kích Mục lão và Cảnh lão.
Sau khi ghi nhớ hai bộ công pháp của hai lão nhân gia, Lâm Tiêu cũng không vội vã tu luyện ngay, mà mở hai mắt ra, đứng lên hành lễ với Mục lão và Cảnh lão.
“Cảm ơn hai vị tiền bối đã truyền thụ công pháp.” Lâm Tiêu chân thành nói.
“Trong vòng một tháng, hy vọng ngươi có thể sớm ngày nhập môn.” Cảnh lão dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lâm Tiêu nói.
Bọn họ trước đây để tu luyện được hai bộ công pháp này, cũng đã phải dùng hơn một tháng mới có thể nhập môn. Tên tiểu tử này ngộ tính cao như vậy, nói không chừng trong vòng một tháng có thể làm được.
“Tiểu tử cố lên, ta đợi ngày ngươi tới bái ta làm sư phụ!” Mục lão cười nói.
Cảnh lão vung tay, một tấm thẻ bài có khắc hai chữ Phạm Thiên bay tới tay Lâm Tiêu.
“Có lệnh bài này, ngươi có thể tự do ra vào Phạm Thiên mộ kiếm, kể cả bên ngoài hay bên trong nơi tu luyện đều có thể tuỳ ý đi lại, lúc nào cũng có thể đến gặp ta.” Cảnh lão nói.
“Tạ ơn Cảnh lão!”