Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 614: Ô huynh sắp động chân cách rồi."

Đúng lúc này một đám yêu thú lao tới, tử kim hoả bùng lên đem theo linh khí. Nhiệt độ cao tới mức biến cả bầu trời thành một mảng đỏ rực, giống như muốn thiêu đốt hết tất cả.

“Ồ! Ngọn lửa này cũng không tệ. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.” Thanh niên mặc trường bào đen cười khinh miệt.

Sau đó trong tay hắn xuất hiện một trường thương đen, phía trên trạm khắc long văn màu lam. Chỉ thấy hắn vung trường thương lên, long văn màu lam như sống động phát ra tiếng long ngâm.

Gầm! thương vừa đâm ra, thế như chẻ tre tiếng gầm oai vệ. Uy lực của cây thương này vô cùng kinh khủng, giống như muốn đâm xuyên mọi thứ.

Ngọn lửa lúc nãy mạnh mẽ là vậy, nhưng khi gặp mũi thương thì ngay lập tức tan biến.

“Cái gì!!”

Những yêu thú đang lao tới đều phải chết sững. Là đạo khí sao? Vậy mà lại là một món đạo khí.

Uy lực của trường thương vẫn không hề suy giảm, tiếp tục đâm về phía trước.

Xoẹt! một âm thanh bị xé rách vang lên. Yêu thú vừa thổi ra lửa bị trường thương đâm xuyên qua người.

“Thiếu tộc trưởng!”

“Thiếu tộc trưởng!”

Cả tộc Chu Tước trợn mắt thất thanh kêu lên.

Tất cả yêu tộc bên dưới nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy sững sờ. Đó chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước, nghe nói thực lực bất phàm, làm sao có thể bị một thanh niên loài người dễ dàng đánh bại như vậy.

Rốt cuộc tên loài người này có lai lịch như thế nào!

Nghe được phía dưới tiếng kêu, khóe miệng thanh niên áo bào đen lộ ra một chút khinh thường.

"Thì ra loại phế vật này chính là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước các ngươi, đúng thật là chẳng ra gì!" Vừa nói, hắn vừa lắc cây thương.

"Lẽ nào ngươi cho rằng mình thắng rồi sao? A!! - "Thiếu tộ trưởng tộc Chu Tước cố gắng kìm nén cảm giác xé rách đang từ cơ thể mình truyền đến và hét lên một cách giận dữ.

Hắn ta lùi lại vài bước, cơ thể trực tiếp rút ra khỏi cây thương.

Một mảng lớn máu thịt bị cây thương kéo xuống.

"Chíp!!—" Một tiếng kêu giận dữ vang lên.

Tiểu Chu Tước lập tức biến thành bản thể, ngọn lửa màu vàng tím lan tràn toàn thân, hừng hực thiêu đốt.

Vết thương lớn trước mặt cũng tạm thời bị ngọn lửa phong ấn, nhanh chóng chữa lành.

Sau đó, đôi cánh của nó tỏa sáng rực rỡ vạn trượng, lao thẳng về phía thanh niên mặc áo bào đen giống như một lưỡi kiếm khổng lồ có thể xé toạc cả bầu trời.

"Hừ, can đảm lắm, đã không chạy trốn, mà còn xông tới!" Ánh mắt thanh niên mặc áo bào đen ngạc nhiên và tiếp tục vung cây thương lên.

Keng keng!!

Cả hai giao thủ với nhau, phát ra âm thanh vũ khí va chạm.

Trong nháy mắt, đã đấu hơn mười hiệp.

Liếp tiếp rung lên, liên tiếp chấn động những tia lửa bay giữa không trung.

Mặc dù tiểu Chu Tước đã thu nhỏ kích thước đến vài mét, nhưng vẫn bị thanh niên áo bào đen bắt được hai lần, cây trường thương xuyên qua người tạo ra mấy cái lỗ.

Nhưng như vậy, tiểu Chu Tước không phát ra tiếng kêu nào, hai bên không ngừng giao chiến.

Bất cứ nơi nào đi qua, thảo mộc đều biến thành tro bụi, núi đá sụp đổ.

"Hừ, Ô huynh gặp phải đối thủ rồi, xem ra yêu tộc bên trong cũng có không ít thiên tài."

"Đó là điều rất bình thường. Số lượng yêu tộc nhiều như vậy, sẽ luôn có một vài yêu thú có thiên phú phi thường. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên."

"Đúng vậy, cuộc chiến của hai người này cũng sắp kết thúc rồi, Ô huynh sắp động chân cách rồi."

"Có đạo khí thật là tốt, lão tử nhà ta không cho ta đạo khí, nếu không ta nhất định sẽ mạnh hơn các ngươi!"

"Cứ chém gió đi, đạo khí còn phải xem được sử dụng trong tay ai." Các thanh niên trên mũi chiến thuyền thong thả, cũng không hạ lệnh cho các cường giả trên boong phát động tấn công.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất