"Ngươi, cút qua đây cho ta!!" Nghe thấy câu này, cường giả Sinh Tử Cảnh thật sự không dám chạy thêm một bước.
Đại Đế cảnh là khái niệm gì. Đó là những người bình thường trong mắt họ, không khác gì con kiến. Cường giả Sinh Tử Cảnh trước mặt Đại Đế Cảnh không phải là con kiến, sông hay chết chỉ cần một suy nghĩ.
Chẳng trách hai người đồng đội lại chết một cách dễ dàng, lạ lùng như vậy.
Hoá ra là như vậy.
Vị cường giả Sinh Tử cảnh này thật muốn tát mình một trăm cái, nhưng toàn thân run rẩy, tay chân tê dại, sợ tới mức không thể động đậy.
“Qua đây!” Giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên.
Vèo!
Dưới bản năng sinh tồn mạnh mẽ, cường giả Sinh Tử cảnh này nhanh chóng bay đến chỗ Lâm Tiêu và quỳ xuống.
Tôn nghiêm?!
Đối mặt với cái chết, không cần tôn nghiêm.
Về phần chạy trốn, làm sao ông ta có thể chạy trốn được một tồn tại Đại Đế cảnh chứ?
Ông ta cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt đối phương, run rẩy nói: "Đại, đại nhân, xin đại nhân tha mạng, tiểu nhân bằng lòng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần đại nhân tha mạng!"
Vừa rồi kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ thấp hèn bấy nhiêu.
Chỉ là ông ta không để ý, đứa trẻ trước mặt cũng lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng của Lâm Tiêu.
Không uổng công hắn cưỡng hành kích hoạt một tia nguyên thần đại đế chi lực. Không còn cách nào khác, nếu như hắn không làm như vậy, cường giả Sinh Tử Cảnh này có lẽ đã chạy mất rồi.
Vẫn may vẫn may, có thể dọa được.
"Yên tâm, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta cần ngươi chuyển lời." Lâm Tiêu bình tĩnh nói, ngữ khí hoàn toàn là người ở bậc trên.
Nghe vậy, cường giả Sinh Tử Cảnh vừa mừng rỡ vừa sợ hãi, đồng thời, cũng thực sự xác nhận được thân phận của đối phương.
Đó chắc chắn là tồn tại Đại Đế cảnh. Nếu không, làm sao một đứa trẻ bảy tuổi có thể nói với khí thế như vậy? Ngay cả luyện tập khi còn trong bụng mẹ, cũng không thể đạt đến trình độ này.
Tồn tại trước mắt nhất định là Đại Đế chuyển thế hoặc là Đại Đế ẩn thế.
Nhưng bất luận như thế nào, người này cũng không phải là người ông ta có thể động vào, thậm chí không phải tồn tại mà thế lực của ông ta có thể khiêu khích.
“Mời đại nhân nói, mời đại nhân nói.” Ông ta nhanh chóng đồng ý.
"Nói với thế lực sau lưng ngươi, Đông Vực không phải là nơi vô chủ, đặc biệt là vương triều Đại Can. Lần sau nếu ta còn nhìn thấy người của thế lực các ngươi, vậy thì thật xin lỗi, ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, giết từng người một không trừ một ai!!"
Lâm Tiêu bước lên phía trước, vỗ vai người đàn ông, nói với ánh mắt lạnh lùng.
Sát khí trong lời nói rất mạnh, khiến cho cường giả Sinh Tử cảnh này không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu đối phương đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ không giết ông ta.
May mắn, bản thân thật sự quá may mắn. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy mình cận kề cái chết đến vậy.
"Đại nhân, tiểu nhân nhất định chuyển lời, một chữ cũng sẽ không bỏ sót, từ nay về sau, kiếp này, kiếp sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Đông Vực nữa." Cường giả Sinh Tử cảnh này liên tục đảm bảo.
“Cút ngay!!” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh, đại nhân!!" Cường giả Sinh Tử cảnh chỉ chờ câu này nữa thôi.
Không chút do dự, ông ta trực tiếp lấy hết tốc độ và chạy trốn thủ đoạn mà mình có thể thi triển, trong nháy mắt biến mất.
Tiểu Anh Túc bên dưới đã lộ ra vẻ mặt sững sờ, cô bé thật sự kinh ngạc, Lâm Tiêu mạnh hơn rất nhiều, rất rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô.
Đối mặt với nguy cơ như vậy, kẻ địch mạnh như vậy mà chỉ cần hít thở vài hơi đã có thể giải quyết hoàn toàn.
"Lâm Tiêu, ngươi lợi hại quá..!" Tiểu Anh Túc không thể không vỗ tay và tán thưởng.
Nhưng Lâm Tiêu không nhìn cô, mà ánh mắt hờ hững, nhìn về phía trước.
Hắn lại lạnh lùng nói.
"Ngươi còn chưa muốn đi sao? Nếu không muốn đi, vậy ngươi có thể ở lại!" Lâm Tiêu lạnh giọng nói.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.com. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô bé sửng sốt.
Vẫn chưa đi?! Cô nghĩ rằng người đó đã chạy trốn rất xa rồi. Điều này khiến Tiểu Anh Túc lại nín thở chờ đợi người đó xuất hiện. Nhưng sau vài giây chờ đợi, không có động tĩnh gì.
"Xem ra thật sự đi rồi!" Trong không trung, Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Sau đó, hắn mới thả lỏng, vặn cổ và từ từ bay xuống.
"Hoá ra ngươi cũng không biết ông ta đã đi hay chưa, có điều dù ông ta chưa đi thì cũng đánh không lại ngươi!" Tiểu Anh Túc chớp chớp mắt, nghi hoặc nói.
Lâm Tiêu lắc đầu và giải thích: "Ta đã không thể duy trì trạng thái vừa rồi nữa, nếu ông ta dùng phương thức khác để đọ sức với ta, nói không chừng ta sẽ không thể chịu đựng được."
"Vậy thì ngươi nên sớm xử lý ông ta. Phụ hoàng nói với ta, đối với loại người như vậy nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc, nếu không sẽ gặp vô số hậu hoạ." Tiểu Anh Túc nói.
Cô không hiểu ý nghĩa sâu xa của lời giải thích này. Nhưng những gì phụ hoàng nói luôn là vì muốn tốt cho cô, không có gì sai cả. Vì vậy, khi diệt trừ một thế lực xấu, cô sẽ không bao giờ để sót một ai.
Lâm Tiêu nghe vậy cười nói: "Ta biết, ngươi cảm thấy người này có thể sống lâu sao?"
"Ý ngươi là sao?" Tiểu Anh Túc bối rối hỏi.
"Vừa rồi ta đã dùng một phương thức khác đem tất cả năng lượng sát sinh hút từ ngươi chôn vào trong cơ thể đối phương. Ba ngày, chỉ ba ngày thôi, ông ta sẽ nếm trải cái chết đau đớn nhất là như thế nào."
"Sở dĩ ta cho ông ta ba ngày là muốn ông ta chuyển lời của ta, sau khi thủ lĩnh đối phương nhìn thấy cái chết thê thảm của hắn, 80% là sẽ tin lời của ta, vậy thì vương triều Đại Can sẽ bình yên vô sự." Lâm Tiêu giải thích chi tiết những gì mình vừa làm.
Tiểu Anh Túc nghe vậy đã vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ giết địch lại có nhiều kiến thức như vậy.
Lúc này, Lâm Tiêu đã bay đến bên cạnh Tiểu Anh Túc.
“Tiểu ni tử, còn muốn ăn kẹo bông gòn không?” Lâm Tiêu đột nhiên hỏi.
"A?! Muốn chứ!! Chỉ là những người này không còn nữa, khó tránh khỏi khiến cho người ta có chút thương cảm." Tiểu Anh Túc nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, ánh mắt dao động.
Thấy vậy, Lâm Tiêu khẽ gật đầu. Cô ấy có thể cảm nhận được sự ấm áp và lạnh giá của thế giới là một điều tốt.
"Nếu ngươi có thể duy trì tâm lý này, chắc chắn sẽ có thể kết giao được nhiều bạn nhiều hơn."
Lâm Tiêu nói xong liền nhặt một cành cây lên, sau khi lau sạch sẽ, lấy từ trong túi lấy ra viên kẹo làm bằng tay cuối cùng.
Hoả chi ý cảnh điểm nhẹ, bắt đầu làm kẹo bông gòn.
Kẹo bông gòn lần này hắn làm rất lớn, lớn hơn bình thường gấp ba lần.
"Đủ rồi, Lâm Tiêu, cái này đã rất lớn rồi." Tiểu Anh Túc bị thu hút sự chú ý, sự thương cảm trong mắt cô đã tiêu tan rất nhiều.
“Đây, ngươi cầm lấy đi.” Lâm Tiêu đưa qua.
Cầm chiếc kẹo bông gòn lớn như vậy, tâm trạng của Tiểu Anh Túc đã thoải mái hơn. Cô không kìm được sức hấp dẫn, cắn một miếng thật lớn, nó vẫn ngọt và dính như vậy, tan trong miệng, thứ đọng lại trong miệng đều là đường.
"Được rồi, tiểu ni tử, thời gian của ta sắp hết rồi, ngươi cứ đứng yên tại chỗ đừng đi đâu, ta tin rất nhanh sẽ có người đến đón ngươi thôi." Lâm Tiêu xoa đầu cô bé nói.
"Vậy còn ngươi? Ngươi đi đâu?" Tiểu Anh Túc ý thức được có điều gì đó không đúng, vội vàng hỏi.
Trước đó, khi Lâm Tiêu nói điều này, cô nghĩ rằng Lâm Tiêu không địch lại ba cường giả đó nên mới nói như vậy. Bây giờ có vẻ như không phải là vậy.
"Nha đầu ngốc, ta đã từng nói, ta sẽ ngươi ở tương lai." Lâm Tiêu cười nói.
Cơ thể hắn dần trở nên trong suốt và bắt đầu tiêu tan.
Khi hắn vừa giải phóng khí tức Đại Đế để giữ người, thời gian tồn tại của hắn đã bị tiêu hao đến cạn kiệt.
Kẹo bông là chút thời gian cuối cùng của hắn.
"Hẹn gặp lại--" Nói xong câu này, Lâm Tiêu liền biến mất trong thời không của quá khứ.
"Lâm Tiêu!!"
"Lâm Tiêu!!!" Tiểu Anh Túc gọi to tên đối phương nhưng không nghe được tiếng đáp lại nữa.