Lôi đài lại xuất hiện câu hỏi, mọi người cũng vội vã nhìn qua. Lúc này từ trong đội ngũ của Bất Tử cốc bước ra một vị lão giả râu tóc bạc phơ.
Ông ta đưa ánh mắt nhìn Lâm Tiêu rồi mở miệng nói. “Thiếu niên, quay đầu là bờ, ngươi cũng đã giành năm liên thắng, bây giờ lấy thưởng rời đi Bất Tử cốc bọn ta sẽ không làm khó ngươi.”
Lời này vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của mọi người đang đứng quanh lôi đài, bao gồm cả các đệ tử Bất Tử cốc. Còn làm cho các thế lực khác đều kinh ngạc. Thiếu niên này giết mất vài đệ tử của Bất Tử cốc, còn giết cả thủ tịch và trưởng lão.
Vậy mà có thể bỏ qua sao?
“Này, lão giả này là ai? Ông nói thả người những người khác có đồng ý không.”
“Nhỏ mồm thôi, vị này là đại trưởng lão của Bất Tử cốc, tu vi cũng không kém lão tổ và cốc chủ đâu. Trên bảng Bán Đế cũng xếp hạng cao.”
“A? lợi hại vậy sao, vậy tại sao ông ta lại thả thiếu niên kia đi, thiếu niên kia lợi hại như vậy có đấu được với ông ta không.”
“Ta thấy chắc muốn giảm thiểu thương vong. Bây giờ ở đây có nhiều trưởng lão của Bất Tử cốc, nếu thiếu niên kia vẫn tiếp tục đấu 1-1 Bất Tử cốc đúng là thương vong lớn.”
Sự thật đúng là như vậy, đại trưởng lão sau khi cảm nhận thiếu niên này có điều kỳ quái liền nghĩ cách tạm thời lùi bước. Chỉ cần thiếu niên này bước xuống lôi đài thì mọi chuyện sẽ thay đổi.
Ông ta nói Bất Tử cốc sẽ không làm khó đối phương, nhưng đâu nói người khác sẽ không làm khó đối phương.
“Ồ!”
Lâm Tiêu nghe thấy lão giả nói vậy thì biểu tình có vẻ hưng phấn.
“Lời ngươi nói có tác dụng?” Hắn hỏi.
Đại trưởng lão Bất Tử cốc nghe thấy thế thì thở ra một hơi. Thương lượng được rồi, ông ta chỉ sợ đối phương không chịu nói chuyện mà tiếp tục giao tranh. Nhìn hành động thô lỗ liều mạng của đối phương lúc trước, xem ra là muốn sống chết với Bất Tử cốc bọn họ.
“Lão phu là đại trưởng lão của Bất Tử cốc, lời ta nói đương nhiên có tác dụng, ngươi cứ lĩnh thưởng xong chúng ta sẽ không truy đuổi trả thù.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.
“Lời nói không có chứng cứ, ngươi thề đi.” Lâm Tiêu nói.
“Ngươi…” Đại trưởng lão trợn ngược cả mắt, hàn khí bắn ra tứ phía.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lôi đài. Một tu sĩ sinh tử cảnh sơ kỳ, bắt một Bán Đế đứng trên đỉnh phong của bảng Bán Đế phát lời thề, đây đúng là một sự sỉ nhục.
Vậy mới nói, tính cách của thiếu niên này đúng là đủ hung hăng.
Đại trưởng lão cảm thấy vô cùng khó chịu, ông ta đã nói trước mặt bao nhiêu người như vậy nhưng thiếu niên này vẫn cứ ngoan cố như cũ. Nếu ông ta có thể tìm được cách lên lôi đài thì chắc chắn sẽ dùng một chiêu đập chết kẻ kia.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.com. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đại trưởng lão nhìn đệ tử và các trưởng lão khác rồi gật đầu một cái.
“Được, không phải chỉ là một lời thề thôi sao? Lão phu thỏa mãn ngươi.”
Nói xong đại trưởng lão lập tức đứng trước mắt mọi người hạ lời thề, đại khái là chỉ cần Lâm Tiêu bước ra khỏi lôi đài thì Bất Tử cốc không được động vào hắn.
Vừa thề xong thì thiên địa tạo thành dị tượng loé sáng, sau đó luồng sáng bay thẳng vào trán của đại trưởng lão.
“Rất tốt, Bất Tử cốc thật chính trực.”
“Vậy thì ta……tiếp tục thôi!” Lâm Tiêu gật đầu một cái, bộ dạng vô cùng thỏa mãn.
Lời này vừa nói ra ánh sáng chọn người lại xuất hiện quét đám người của Bất Tử cốc.
Đại trưởng lão: “???”
Mọi người: “???”
“Tiểu tử, lão phu đã thoả mãn mọi yêu cầu của ngươi, cũng đã hạ lời thề, vậy mà ngươi dám……!!” Hàn quang trong mắt đại trưởng lão như muốn lao tới giết Lâm Tiêu.
“Này, lão đầu, từ đầu tới cuối ta có đáp ứng ông là ta xuống lôi đài đâu, ông sợ rằng tuổi già sức yếu nghe nhầm rồi.” Lâm Tiêu châm chọc.
Mọi người nghe thấy thế thì chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, mà thiếu niên này đúng là không có lời nào đáp ứng việc xuống khỏi lôi đài. Này…này…đúng là quá điên cuồng.
“Tiểu tử, ngươi dám bỡn cợt ta!!!” Đại trưởng lão Bất Tử cốc bước lên phía trước, uy lực Bán Đế bùng nổ là mọi người rợn hết tóc gáy.
“Hơ, lần này thì ông đáp đúng rồi, đúng là ta đang bỡn cợt ông!” Lâm Tiêu lộ ra nụ cười.
“Tất cả đệ tử Bất Tử cốc nghe lệnh, bây giờ lập tức quay lại Bất Tử cốc!” Đại trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh.
Tên tiểu tử này vẫn tiếp tục chọn người của Bất Tử cốc, bây giờ chỉ còn cách là thử trước khi trận chiến diễn ra mau chóng quay lại Bất Tử cốc giảm thiểu tổn thất. Mà ông ta sẽ đợi ở đây cho đến lúc thiếu niên kia xuống khỏi lôi đài rồi xử hắn tại chỗ.
Làm như vậy sẽ có một chuyện bất lợi đó là sau khi trận chiến này kết thúc thì danh tiếng của Bất Tử cốc cũng coi như lao xuống vực.
“Vâng! Đại trưởng lão!” Đệ tử Bất Tử cốc đồng thanh.
Bọn họ ngay lập tức muốn mau chóng quay về Bất Tử cốc, đồng thời trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện cho ánh sáng kia đừng chọn vào mình. Chả ai muốn đối mặt với thiếu niên trên lôi đài kia.
Tuy nhiên, thiếu niên kia nói một câu làm bọn họ dừng hết mọi hành động lại.
“Không cần phiền phức vậy đâu, trận tiếp theo có lẽ tới lượt ông rồi, đại trưởng lão Bất Tử cốc?” Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt.