Lâm Tiêu càng lại gần tấm bia đa, sức mạnh Tuế Nguyệt bên trong cơ thể càng sôi sục.
Mặc kệ đi, cứ thu tấm bia đá này lại đã rồi tính, Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hắn cũng là kẻ to gan, nơi đây chính là Huyền Thiên Giới, là sân nhà của hắn, có gì mà phải sợ chứ.
Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ là được.
Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Tiêu vẫn dùng thần thức để thăm dò, chuẩn bị thu tấm bia đá vào trong nhẫn trữ vật, tìm nơi yên tĩnh rồi từ từ nghiên cứu.
“Hử???”
Ai ngờ, Lâm Tiêu thử mấy lần cũng không thể thu bia đá vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc này, hắn cũng đã hiểu rõ, tại sao thanh niên kia lại cõng bia đá trên lưng mà không thu nó vào trong pháp bảo trữ vật.
Hóa ra là nhẫn trữ vật không thu vào được, vậy Thiên Đạo tháp thì sao nhỉ?
Lâm Tiêu phất ra phía trước bia đá, đánh ra một luồng sáng thu hồi.
Kết quả là vẫn không được.
Bia đá kia cứ như mọc rễ cắm chặt vào đất vậy, không cách nào thu vào nhẫn trữ vật hoặc Thiên Đạo tháp.
Haizzz!!!
Thật là một thứ kỳ lạ.
“Tháp nhỏ, thứ này tại sao không thể thu vào được vậy?” Lâm Tiêu trực tiếp truyền âm vào linh hải cho Thiên Đạo tháp.
“Chủ nhân, trên thứ này tỏa ra một tia khí tức của Đại Đạo, trừ phi ngài luyện hóa nó, bằng không thì chỉ có thể giống như cái người ban nãy, cõng nó trên lưng thôi.” Thiên Đạo tháp lí nhí đáp.
Khí tức Đại Đạo?
Lâm Tiêu trợn mắt.
Đây thật đúng là một đáp án khiến người ta kinh hãi.
Đại Đạo là gì, Lâm Tiêu cũng không biết.
Nhưng Thiên Đạo tháp từng tiết lộ với hắn, Thiên Đạo ở trước mặt Đại Đạo, thì cũng chỉ nhỏ bé như hạt cát.
Người ta nói Thiên Đạo có giới hạn, mà Đại Đạo thì vô biên.
“Đại Đạo” thật sự, chỉ e là chưa một ai từng thăm dò được.
Sau khi tìm hiểu những chuyện này, Lâm Tiêu càng hiểu rõ bia đá trước mặt này chính là một bảo vật lớn.
Vậy tại sao thanh niên kia lại dễ dàng cho hắn mượn vậy nhỉ, nói là mượn, thế nhưng lỡ hắn không trả thì sao?
Lâm Tiêu nghĩ mãi cũng chẳng có đáp án.
Thôi, bỏ đi.
Dựa vào ngộ tính cực đỉnh của bản thân, nhất định có thể có thu hoạch không nhỏ từ bia đá này.
Nếu đã không cất được vào Thiên Đạo tháp hay nhẫn trữ vật, thì hắn cõng là được chứ gì!
Lâm Tiêu nghĩ vậy, liền vươn tay về phía bia đá.
Vào khoảnh khắc hắn chạm vào tấm bia đá.
Cả người Lâm Tiêu cứng đờ tại chỗ, đồng tử mất đi tiêu cự, nhưng trong mắt không ngừng lóe lên những tia sáng rực rỡ.
Đặc biệt là sức mạnh Tuế Nguyệt trong cơ thể hắn bắt đầu kết nối với sức mạnh Tuế Nguyệt trong bia đá.
Lâm Tiêu đứng ngây ra tại chỗ mất vài phút.
Ở nơi cách đó không xa, trong không trung như bị xé ra một vết rách, một người từ bên trong từ từ bước ra.